Có những đứa trẻ quá nhút nhát hoặc đơn giản là quá nhạy cảm. Với chúng mọi thứ không quen thuộc như một môi trường lạ lẫm, một người lạ hay thậm chí một thay đổi nhỏ không giống như nhịp sống thường ngày cũng làm chúng hoảng sợ. Để chống lại điều đó có hai cách thông thuwòng mà trẻ sử dụng đó là trở nên hung hăng hơn, chốn đối hơn để át đi sự sợ hãi về cái cảm giác thiếu an toàn đó, hoặc theo cách ngược lại, trốn tránh, rút lui khỏi tình huống hay môi trường đó để trở lại với sự quen thuộc và an toàn của mình.
Những hiểu biết về trẻ nhút
nhát hoặc trẻ quá nhạy cảm là chìa khóa để cha mẹ có thể can thiệp giúp trẻ vượt
qua cảm giác đó, có những hành vi thích hợp, suy nghĩ thích hợp để có thể hòa
nhập với cuộc sống bình thường, giao lưu, hòa đồng và tận hưởng cuộc sống với sự
an tâm từ bên trong, không bị căng thẳng quá mức mỗi khi có những thay đổi của
cuộc sống. Đó là một hành trình dài, cần nhiều can thiệp với sự yêu thương, sự
hiểu biết và lòng kiên nhẫn từ bố mẹ.
Có một cách can thiệp khác,
an toàn và rất hiệu quả là sử dụng những câu chuyện kể để kể cho con nghe hoặc
cho trẻ đọc những câu truyện truyền cả hứng để trẻ hiểu hơn về chính mình, có động
lực và phương pháp để tự thay đổi quản lý cảm xúc và vượt qua trở ngại của tính
nhạy cảm quá mức và nhút nhát.
Câu chuyện sau đây là một nguyên liệu tuyệt vời để làm việc đó.
Bất
cứ khi nào nó cảm thấy bị đe dọa, bất cứ khi nào nó cảm thấy áp lực hay căng thẳng,
hoặc chỉ đơn giản là vào một môi trường mới, gặp những con người mới, con nhím
lại giơ những chiếc lông dài trông hung dữ của mình lên. Nhữg chiếc lông của nhím
dựn đứng lên, nhọn hoắt và lấp lánh sáng dưới ấnh mặt trời như cả một binh đoàn
thiện chiến với giáo và mác sẵn sàng để tấn công, một lời cảnh báo đầy tính hăm
dọa cho bất kỳ ai nhìn thấy nó. Điều này có lợi thế của nó. Nó khiến những con
vật có thể muốn ăn thịt nhím phải sợ hãi mà lùi ại ngay lập tức, nhưng nó cũng
có những nhược điểm. Mọi người đều giữ khoảng cách, cảnh giác với những chiếc giáo
mác trông nguy hiểm của anh ta. Và vì thế, nhím khá cô đơn. Nó thường đứng nhìn
từ xa những con vật thân thiện hơn với lòng ghen tị. Những con thỏ đáng yêu, những
con sóc nhanh nhẹ và láu táu, đến cả con chuột chũi suốt ngày đào bới cũng có lúc
nằm phơi bụng dưới nắng, đùa nghịch với nhau rồi cười chít chít…Nó cảm thấy
ghen tị vô cùng. Họ ăn cùng nhau, cùng nhau giao lưu và chơi cùng nhau. Họ có
gia đình và bạn bè để chia sẻ những trải nghiệm và niềm vui hàng ngày trong cuộc
sống - tất cả những điều mà nhím mong muốn có được trong cuộc đời mình. Nhưng
thay vào đó, chú nhím lại dành phần lớn thời gian lang thang trong rừng một
mình và cô đơn, một tâm hồn gai góc.
Bất
cứ khi nào nó cảm thấy bị đe dọa, bất cứ khi nào nó cảm thấy áp lực hay căng thẳng,
hoặc chỉ đơn giản là vào một môi trường mới, gặp những con gời mới con rùa sẽ
rút lui, kéo đầu và chân vào sự bảo vệ che chở của mai. Điều này có lợi thế của
nó. Nó bảo vệ con rùa khỏi những con vật có thể muốn ăn thịt nó, nhưng, như con
nhím đã nhận thấy với những chiếc lông của nó, nó cũng có những nhược điểm. Mọi
người bắt đầu tránh xa con rùa luôn thu mình lại khi có ai đến gần. Từ xa, khi đã
cảm thấy an toàn, rùa lại thò chiếc cổ ra khỏi mai, lén nhìn những con vật thân
thiện khác một cách thèm thuồng và ghen tị. Họ ăn cùng nhau, giao lưu cùng nhau
và chơi cùng nhau mà không cần phải thường xuyên trốn tránh nhau. Họ có gia
đình và bạn bè để chia sẻ những trải nghiệm và niềm vui hàng ngày trong cuộc sống
- tất cả những điều cô mong muốn có được trong cuộc đời mình. Thay vào đó, con
rùa, giống như con nhím, dành phần lớn thời gian lang thang trong rừng một mình
và cô đơn, ẩn giấu con người thật của mình trong một chiếc mai cứng cáp.
Một
ngày nọ, hai kẻ cô độc này bất ngờ gặp nhau trên một con đường mòn trong rừng.
Nhím ngay lập tức giơ lông lên và con rùa ngay lập tức rút vào mai.
"Tại
sao bạn làm điều đó?" nhím hỏi.
Với
đôi mắt tròn xoe nhìn ra từ cái lỗ tối tăm trên mai, con rùa hỏi: “Tại sao bạn
lại làm vậy?”
"Làm
gì?" nhím trả lời.
Rùa
nói: “Tại sao lại giơ những chiếc lông đáng sợ đó lên khi bạn biết tôi không thể
làm tổn thương bạn”.
“Đó
là điều tôi luôn làm, bất kỳ khi nào tôi giạt mình vì một cái gì đó” Nhím trả lời
khi nhận ra rằng đó đã trở thành một thói quen thiếu suy nghĩ, một cách phản ứng
theo thói quen dù hoàn cảnh có yêu cầu hay không.
“Ước
gì tôi được như bạn,” rùa nói. “Tôi ước gì có những chiếc bút lông để giơ lên để
tôi có thể thò đầu và chân ra ngoài và những người khác sẽ không coi tôi là kẻ ẩn
dật và muốn tránh mặt tôi.”
“Ước
gì tôi được như bạn,” nhím nói. “Khi đó tôi sẽ không làm người khác sợ hãi và họ
sẽ không tránh mặt tôi.”
“Rõ
ràng là lông của bạn có tác dụng” rùa trả lời. “Chúng khiến kẻ thù tránh xa. chúng
giữ cho bạn an toàn và nhờ nó mà bạn sống sót. Có lẽ vấn đề chỉ là học cách
phân biệt khi nào chúng hữu ích và khi nào chúng không hữu ích. Nếu bây giờ tôi
không phải là mối đe dọa đối với bạn, bạn có thể khiến họ không dựng lên được
không?
“Để
làm được điều đó tôi cần phải bình tĩnh lại một chút,” nhím nói. “Hãy để tôi trấn
an tâm trí mình rằng tình thế la vẫn an toàn, rằng bạn không phải là mối đe dọa,
hãy thở chậm lại và thư giãn cơ bắp một chút.” Những chiếc bút lông dần dần
chìm xuống theo đường cong của cơ thể.
“À,
cảm giác tốt hơn rồi,” anh nói thêm. “Tôi cảm thấy rất căng thẳng, kích động và
khó chịu khi những chiếc lông này dựng lên. Bây giờ, còn bạn thì sao? Làm sao bạn
có thể thò đầu ra lần nữa và bắt đầu tận hưởng những thứ bên ngoài cái mai tối
tăm đó?”
Rùa,
theo gương nhím, cố gắng trấn an tâm trí mình rằng mình được an toàn. Cô để hơi
thở và cơ bắp thư giãn một chút trước khi từ từ, cẩn thận duỗi đầu và chân ra.
“Này,
chúng ta đã làm được rồi,” nhím hét lên vui vẻ.
“Có
lẽ chúng ta chỉ cần đánh giá khi nào là thời điểm hữu ích để giơ bút giáo lên
hoặc rút đầu rút chân vào mai và khi nào thì không. Và sau đó thực hành,” rùa
nhận xét.
“Dựng
lên hay thư giãn?” con nhím nói như một câu thần chú và thực hành nó như vậy.
“Rút
lui hay thư giãn?” con rùa lặp lại, cũng đang luyện tập cách nói.
Họ
cùng nhau lang thang trên những con đường mòn trong rừng như những người bạn
thân thiết nhất, huấn luyện và khuyến khích nhau phân biệt và thực hành những
gì phải làm và khi nào. Họ đã học được cách chọn thời điểm để bảo vệ - và thời
điểm để tận hưởng.
Và
hi tin, càng đi nhiều, càng học tập nhiều, càng thực hành nhiều thì họ càng trở
nên thành thạo. và vì thế họ có thể thực hiện được ước mơ của mình mà không cầ
ghen tị với người khác là: ăn cùng nhau, giao lưu cùng nhau và chơi cùng nhau
mà không cần phải thường xuyên trốn tránh nhau. Họ có gia đình và bạn bè để
chia sẻ những trải nghiệm và niềm vui hàng ngày trong cuộc sống - tất cả những
điều có thể sẽ có được trong cuộc đời mình.
Comments
Post a Comment