Câu chuyện số 1: Bài kiểm tra logic
Một
chàng trai trẻ khoảng 25 tuổi đến gõ cửa một vị hiền triết nổi tiếng ấn độ.
Anh ấy nói: “Tôi đến gặp bạn vì tôi muốn nghiên cứu kinh Vệ Đà.” Để cho nhà hiên
triết khỏi lo lắng vê khả năng nhận thức một bộ kinh vô cùng trừu tượng và khó
nắm bắt này, anh giới thiệu luôn: Tôi vừa hoàn thành luận án tiến sĩ tại
Harvard về logic Socrat. Vì thế bây giờ tôi chỉ muốn hoàn thiện việc học của
mình bằng việc nghiên cứu một chút về kinh Vệ Đà.”
Nhà hiền triết ấn độ gật đầu nhưng ông vẫn muốn kiểm tr lại vị học gải trẻ tuổi kia
một chút nên ông yêu cầu “cậu sẽ phải để tôi kiểm tra một chút về thực tế kiến
thức logic của anh, và nếu bạn vượt qua bài kiểm tra đó, tôi sẽ dạy bạn kinh
Veda.”
Chàng học giả trẻ tuổi tất nhiên là đồng ý.
Nhà
hiền triết giơ hai ngón tay lên. “Hai người đàn ông đi xuống từ một ống khói. Một
người bước ra với khuôn mặt sạch sẽ; người còn lại bước ra với khuôn mặt bẩn thỉu.
Ai sẽ đi rửa mặt?”
Chàng
trai nhìn chằm chằm vào ông thầy ấn độ. “Đó thực sự là một bài kiểm tra logic
à?”
Nhà
hiền triết gật đầu.
”Người
mặt bẩn thì rửa mặt đi”- anh tự tin trả lời.
"Sai.
Người có khuôn mặt sạch sẽ rửa mặt. Kiểm tra logic. Người mặt bẩn nhìn người mặt
sạch sẽ cho rằng mặt mình sạch sẽ. Người mặt sạch nhìn người mặt bẩn và cho rằng
mặt mình bẩn. Vì vậy, người có khuôn mặt sạch sẽ rửa mặt.”
“Rất
thông minh,” chàng trai nói. “Cho tôi một bài kiểm tra khác.”
Nhà hiền triết lại giơ hai ngón tay lên. “Hai người đàn ông đi xuống từ một ống khói. Một người bước ra với khuôn mặt sạch sẽ, người còn lại bước ra với khuôn mặt bẩn thỉu. Ai sẽ đi rửa mặt?”
“Chúng
ta đã xác định điều đó rồi. Người có mặt sạch sẽ rửa mặt.”
"Sai.
Cả hai người đều đi rửa mặt. Kiểm tra logic. Người mặt bẩn nhìn người mặt sạch
sẽ cho rằng mặt mình sạch sẽ. Người mặt sạch nhìn người mặt bẩn và cho rằng mặt
mình bẩn. Vì vậy, người có khuôn mặt sạch sẽ rửa mặt. Người mặt bẩn thấy người
mặt sạch rửa mặt thì cũng rửa mặt theo. Thế là cả hai người đều rửa mặt.”
“Tôi
không nghĩ tới điều đó,” chàng trai nói. Tôi thật sốc khi có thể mắc lỗi logic.
Hãy kiểm tra tôi lần nữa.”
Thầy
giơ hai ngón tay lên. “Hai người đàn ông đi xuống từ một ống khói. Một người bước
ra với khuôn mặt sạch sẽ; người còn lại bước ra với khuôn mặt bẩn thỉu. Ai sẽ đi
rửa mặt?”
“Cả
hai người đêu rửa mặt.” học giả trẻ bực bộ trả lời
"Sai.
Không ai rửa mặt cả. Kiểm tra logic. Người mặt bẩn nhìn người mặt sạch sẽ cho rằng
mặt mình sạch sẽ. Người mặt sạch nhìn người mặt bẩn và cho rằng mặt mình bẩn.
Nhưng khi người mặt sạch nhìn thấy người mặt bẩn không rửa mặt thì người đó
cũng không rửa mặt. Vì vậy, không ai rửa mặt cả.”
Chàng
trai trẻ đang tuyệt vọng. “Tôi có đủ khả năng để nghiên cứu kinh Veda. Xin hãy
cho tôi thêm một bài kiểm tra nữa.”
Tuy
nhiên, anh ta lai một lần nữa kinh ngạc khi Nhà hiền triết nhấc hai ngón tay
lên. “Hai người đàn ông đi xuống từ một ống khói. Một người bước ra với khuôn mặt
sạch sẽ; người còn lại bước ra với khuôn mặt bẩn thỉu. Ai rửa mặt?”
“Không
ai rửa mặt cả.”
"Sai.
Bây giờ bạn đã hiểu tại sao logic là không đủ cơ sở để nghiên cứu kinh Vệ Đà
chưa? Hãy nói cho tôi biết, làm sao có thể có hai người đàn ông cùng đi xuống từ
một ống khói mà một người bước ra với khuôn mặt sạch sẽ và người kia lại có khuôn
mặt bẩn thỉu? Bạn không thấy sao? Toàn bộ câu hỏi đều vô nghĩa, ngu xuẩn, và nếu
bạn dành cả đời mình cố gắng trả lời những câu hỏi ngu xuẩn, thì mọi câu trả lời
của bạn cũng sẽ cò ngu xuẩn hơn.”
Bài
học từ câu chuyện:
Đôi
khi, có thể vì quá ít học thức hoặc có khi là quá nhiều kiến thức chúng ta cứ chạy
như con gà không đầu để đi tìm câu trả lời cho những câu hỏi ngu xuẩn và vô nghĩa
của cuộc đời.
Bố
khỉ, bài kiểm tra thì lúc nào cũng phức tạp hơn cuộc sống. Nếu có hai người đàn
ông chui ra từ ống khói cho mình nhìn thì không đến nỗi phải suy đoán như thế này
Nhưng
đôi lúc chúng ta cũng phức tạp hóa cuộc sống thực bởi sự suy đoán như bài kiểm
tra. Hãy đọc câu chuyện thứ 2 sau đây.
Câu
chuyện số 2. Phụ xe bus và Long Lực Lưỡng
Một
ngày nọ, một phụ xe bus cùng tài xế xe buýt đến nhà để xe buýt, khởi động xe và
lái xe dọc theo tuyến đường.
Không
có vấn đề gì ở một vài điểm dừng đầu tiên - một số người lên xe, một số ít xuống
xe và mọi thứ nhìn chung diễn ra tốt đẹp.
Tuy
nhiên, ở điểm dừng tiếp theo, một gã to con bước lên.
Cao
một mét chín, nặng khoảng một tạ, dáng người như một đô vật, cánh tay buông
thõng xuống đất.
Anh
ta trừng mắt nhìn tài xế, chỉ vào cánh tay phải với hình xăm con rồng và nói:
"Long Lực Lưỡng, không cần trả tiền!" và ngồi xuống phía sau.
Chang
phụ xe cao một mét bảy, nặng 49kg và về cơ bản là hiền lành, tát nhiên là nên
hiền lành, dặc biệt là lúc này? Vâng, anh ấy đã.!
Đương
nhiên, anh ấy không tranh cãi với Long lực lưỡng, nhưng anh ấy không hài lòng về
điều đó.
Ngày
hôm sau điều tương tự cũng xảy ra - Long lực lưỡng lại lên xe, làm ra vẻ và từ
chối trả tiền, rồi ngồi xuống.
Và
ngày hôm sau, ngày tiếp theo, vân vân.!
Điều
này khiến phụ xe bus cảm thấy khó chịu, người bắt đầu mất ngủ vì cách mà Long lực
lưỡng đã khinh thường và thách thức anh ta.
Cuối
cùng anh không thể chịu đựng được nữa.
Anh
ấy đăng ký các khóa học rèn luyện thể hình, karate, judo và tất cả những môn tự
vệ, tấn côg hay khác.
Đến
cuối mùa hè, anh ấy đã trở nên khá khỏe mạnh; hơn nữa, anh ấy cảm thấy thực sự
hài lòng về bản thân mình.
Vì
vậy, vào thứ Hai tuần sau, khi Long lực lưỡng một lần nữa lên xe buýt và nói: “Long
lực lưỡng không trả tiền!” Người tài xế đứng dậy, trừng mắt nhìn hành khách và
hét lên: “Tại sao không?”
Với
vẻ mặt ngạc nhiên, Long lực lưỡng trả lời: * "Long lực lưỡng có vé xe buýt
cả năm, giảm 30% cho sinh viên năm nhất."
Bài
học từ câu chuyện
Hãy
chắc chắn về vấn đề ngay từ đầu trước khi nỗ lực giải quyết nó.
Hãy
hỏi khi có thắc mắc, vì dù câu hỏi có ngu xuẩn đến đâu cũng con hơn cứ đi suy
diễn.
Trong
cuộc sống, chúng ta thường đánh giá quá cao các vấn đề và bắt đầu tìm ra những
giải pháp lớn, tiêu tốn thời gian, tiền bạc, nỗ lực, sức lực và sự tập trung,
trong khi trên thực tế, các vấn đề cuối cùng lại không lớn đến thế!
Hầu
hết cuộc đời của chúng ta thực ra cũng giống như câu chuyện trên!
Comments
Post a Comment