Đôi
khi chúng ta (cnhững cô cậu tuỏi teen) gặp những thất bại trong học tập, trong cuộc đấu thể thao, trong tình
bạn hoặc đơn giản là không thể có cái mà chúng ta muốn dù là bé nhỏ hoặc là chỉ
là ý thích trong chốc lát. Có thể cảm giác thất bại và buồn bực xâm chiếm chúng
ta một lúc hoặc bám víu vào chúng ta lâu dài, nhưng rõ ràng cảm xúc thất vọng như
thế là khá thường xuyên. Chúng ta cần những lời khích lệ,
động viên từ cha mẹ, bạn bè, người thân, tất nhiên là như thế, nhưng không
phải lúc nào việc đó cũng diễn ra. Bố mẹ có thể không biết, chúng ta có thể không
muốn cho bố mẹ biết, và rất nhiều lý do khác nữa. Vì thế, để cho những nỗi thất
vọng chỉ như người khách qua đường, không bám víu vào tâm trí chúng ta quá lâu,
để những thất bại là bài học tích cực, chúng ta cần có kỹ năng để chuyển đổi những
suy nghĩ tiêu cực thành tích cực, thay đổi cảm xúc bản thân để có thể chấp nhạn
thất bại, nhìn ra những bài học để có thể nhanh chóng phục hồi và cảm thấy hạnh
phúc hơn
Câu
chuyện cậu bé và quả xoài ngoài tầm với sau đây cung cấp cho các cô cậu
tuổi teen một cách nhìn, một mẫu tự nói chuyện nội tâm để có thể thực hành những
điều đó.
Câu
chuyện cũng là cách để cha mẹ có thể giúp con hiểu và thực hành phương pháp tự
nói chuỵen tích cực, một phương pháp chữa lành hiệu quả nhưng không phải lúc nào
cũng đễ dàng đế hướng dẫn hay giải thích
Nó xứng đáng để đọc
Một
cậu bé đang đi bộ từ trường về nhà thì nhìn thấy những cành cây xoài treo trên
hàng rào cao. Trên một cành treo lủng lẳng một quả xoài lớn đầy hấp dẫn. Cậu bé
không phải là người thích ăn trái cây, cậu thích một thanh sô cô la hơn nếu được
lựa chọn, nhưng như người ta nói, trái cấm có thể rất hấp dẫn. Nhìn thấy quả
táo, cậu bé muốn hái nó. Càng nhìn, anh càng cảm thấy đói và càng muốn quả xoài
đó hơn.
Anh
kiễng chân lên, vươn cao hết mức có thể, nhưng ngay cả ở độ cao cao nhất anh
cũng không thể với tới. Anh bắt đầu nhảy. Anh ta nhảy lên nhảy xuống, bật cao
nhất có thể, ở đầu mỗi lần nhảy, anh ta duỗi tay để lấy quả xoài. Tuy nhiên nó
vẫn nằm ngoài tầm với.
Anh
ấy suy nghĩ thêm một chút về cách giải quyết vấn đề của mình. Anh nghĩ có lẽ
mình có thể trèo qua hàng rào, nhưng khi đối mặt với bề mặt cao và nhẵn của bức
tường hàng rào, anh không thể tìm thấy gì để bám vào - không chỗ để chân, không
chỗ để tay, không có gì cả. Chết tiệt.
Anh
nghĩ, không bỏ cuộc, giá như anh có thứ gì đó để đứng vững. Cặp sách của anh ấy
không đủ chiều cao và anh ấy không muốn làm vỡ những thứ bên trong, như hộp cơm
trưa, hộp bút chì và Gameboy. Nhìn quanh, anh hy vọng có thể tìm thấy một chiếc
hộp cũ, một tảng đá, hoặc may mắn thay, thậm chí là một cái thang, nhưng đó là
một khu dân cư ngăn nắp và không có thứ gì anh có thể sử dụng.
Anh
ấy đã thử mọi cách mà anh ấy có thể nghĩ ra để làm. Không thấy lựa chọn nào
khác, anh bỏ cuộc và bắt đầu bỏ đi. Lúc đầu, anh cảm thấy tức giận và thất vọng
khi nghĩ đến việc mình đã đói đến mức nào vì nỗ lực của mình, anh thực sự muốn
quả xoài đó như thế nào và nó sẽ giòn và mọng nước như thế nào nếu anh cắn răng
vào thịt nó. Càng nghĩ như vậy, càng nghĩ về những gì mình đã bỏ lỡ, anh càng
trở nên đau khổ và bất hạnh.
Tuy
nhiên, cậu bé trong câu chuyện của chúng ta là một chàng trai khá thông minh,
ngay cả khi không phải lúc nào cậu ấy cũng có được thứ mình muốn. Anh ấy bắt đầu
tự nhủ: Điều này chẳng ích gì cả. Tôi không có quả xoài và tôi cũng cảm thấy
đau khổ. Tôi không thể làm gì hơn để có được quả xoài - điều đó là không thể
thay đổi - nhưng chúng tôi được cho là có thể thay đổi cảm xúc của mình. Nếu
đúng như vậy, tôi có thể làm gì để cảm thấy tốt hơn?
Có
lẽ nếu tôi nghĩ khác về quả xoài, tôi có thể cảm thấy khác, anh ấy tiếp tục, thử
một số ý tưởng. Quả xoài không thực sự thuộc về tôi nên có lẽ lấy nó đi là
không tốt. Có lẽ quả xoài chưa chín và nếu tôi ăn nó, có lẽ bây giờ tôi sẽ bị
đau bụng.
Không,
nhưng quả xoài đó chín, và sạch nữa. Xoài chín cây thì lúc nào cũng ngon và an
toàn, mẹ bảo thế. Đó là xoài “hữu cơ cơ mà”, không thể đu bụng được. Nghĩ đến đó
anh thấy mình sắp thua, phải tiếp tục tìm lý do thôi. Đúng rồi lỡ mình trèo lên,
chó nhà đó xồ ra, có thể mình giật mình và ngã xuống. Nhưng nhà đó hình như không
có chó, chưa bao giờ di qua đấy thấy chó sủa cả! Nhưng lỡ người ta nhìn thấy thì
sao? E mặt lắm. Nhưng nhà đó khóa cửa ngoài…
Cậu
trai có cảm giác mình sắp thua đến nơi, cậu dừng lại, dựa lưng vào tường, nhắm
mắt, hít thở lấy lại sự tỉnh táo để suy nghĩ tiếp. Khi mở mắt ra cậu gặp ngay một
cô bé xinh đẹp đạp đạp xe qua, co bé nheo mắt nhìn cậu, nở nụ cười thân thiện và
tinh nghịch, hình như cô bé dưới cậu một lớp, cùng trường ngày xưa, cùng đội
sao đỏ với cậu nữa, giờ học trường chuyên nên đi ngược đườn với cậu…
Cậu
bé nhìn theo, cô bé dừng xe ngay trước cổng ngôi nhà có cây xoài đấy, mở cửa, dắt
xe vào, trước khi vào sân, cô quay lại nheo mắt với cậu một lần nữa…
Cậu
bé của chúng ta như bừng tỉnh, cậu thôi dựa vào tường, ngoái nhìn theo cái cổng
đó một lần nữa, thở phào nhẹ nhõm…
Cậu
nhảy chân sáo trên suốt con đường còn lị để về nhà. Cậu cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Cậu ấy tự nói to với chính mình: “Thật vui vì đã không thể với tới nó, nếu không
lúc này thì…
Comments
Post a Comment