Câu chuyện được đề xuất: Đức vua và vị quốc sư.
Thái độ và hành vi cần thay đổi.
Trong
cuộc sống quá coi trọng vật chất hiện nay, dường như có một tâm lý chung là ít
để ý thậm chí coi thường đức hạnh. Điều đó không chỉ xảy ra ngoài xã hội mà len
lỏi đến từng gia đình. Các bậc cha mẹ hiện nay thường chỉ chú trọng đến việc tạo
điều kiện và thúc đẩy con học kiến thức mà xao nhãng việc tu dưỡng đạo đức. Xã
hội cũng vậy, đề cao sự thành đạt về vật chất mà ít tôn vinh các giá trị đạo đức,
hoặc có nói đến cũng chỉ là giả tạo, giáo điều. Tất cả những điều đó tạo nên một
xã hội ngột ngạt và hỗn loạn.
Điều
quan trọng là thanh hiếu niên cần hiểu rõ, cái khiến cho họ được tôn trọng, cái
mang lại hanh phúc đích thực chính là đức hạnh của mỗi người.
Hãy đọc câu chuyện và cùng suy ngẫm
Ngày
xửa ngày xưa, có một vị vua rất kính trọng quốc sư của vương quốc mình. Bất cứ
khi nào ông đến, nhà vua sẽ tự mình đứng dậy khỏi ngai vàng và cung kính với
ông.
Một
ngày nọ, Vua hỏi ông ta: “Tôi có một câu hỏi. Hãy cho tôi biết Ứng xử của một
người là vĩ đại hay Kiến thức của người đó vĩ đại.”
Quốc
sư nói: “Hãy cho tôi thời gian vài ngày, sau đó tôi sẽ trả lời câu hỏi của bệ hạ”.
Ngày
hôm sau, quốc sư đến kho bạc của nhà vua và nhặt một số đồng tiền vàng từ đó và
cất chúng trong túi của mình. Thủ quỹ nhìn thấy điều này nhưng vẫn im lặng khi
xem xét vị trí của quốc sư.
Quốc
sư cứ làm việc này liên tục trong vài ngày. Ông sẽ đến đó và nhặt một số đồng
tiền vàng và cất chúng trong túi rồi đi ra ngoài sau khi lấy những đồng tiền
đó. Thủ quỹ đã xem điều này.
Vì
việc này cứ xảy ra nhiều ngày nên viên thủ quỹ đến gặp vua và kể lại toàn bộ sự
việc.
Một
ngày nọ, quốc sư đến cung điện của nhà vua, hôm nay cả nhà vua đều không đến
đón ông cũng như không đứng dậy khỏi ngai vàng để tôn kính.
Quốc
sư hiểu rằng vấn đề lấy tiền vàng đã đến tai nhà vua.
Nhà
vua cao giọng và hỏi vị sư, "Ông đã lấy tiền vàng từ kho bạc của hoàng
gia, đó có phải là sự thật?"
Quốc
sư nói: “Đúng. Đây là sự thật.”
Vua
tức giận và hỏi, "Tại sao ông lại làm điều này?"
Quốc
sư mỉm cười và nói: “Tôi cố tình lấy những đồng tiền vàng. Tôi muốn cho ngài thấy
liệu hành vi của một người cao hơn hay kiến thức cao hơn.
Khi
bạn biết rằng tôi đã lấy tiền vàng mà không có sự cho phép của ngài, ngài đã
không đứng dậy khỏi ngai vàng để đón tôi như thường lệ khi tôi đến. Ngược lại, ngài
cao giọng và tức giận với tôi.
Kiến
thức của tôi đã ở bên tôi ngay cả trước khi tôi lấy những đồng tiền vàng của
hoàng gia và nó vẫn ở trong tôi ngay cả sau khi tôi là kẻ ăn cắp. Nhưng ngay
khi ngài biết về hành vi trộm cắp của tôi, ngài đã mất đi sự tôn trọng đối với
tôi.
Ngài
đã từng tôn trọng tôi vì hành vi của tôi nhưng ngay khi hành vi của tôi thay đổi,
suy nghĩ của bạn về tôi cũng thay đổi và bạn không thể tôn trọng tôi”.
Vua
hiểu và khen ngợi câu trả lời của vị tu hành.
Bài
học.
Chúng
ta phải luôn giữ đức hạnh vì nếu đức hạnh không tốt thì ngay cả học vấn, địa vị
và của cải cũng không thể khiến chúng ta được tôn trọng.
Câu
chuyện rất cũ, gần như là chuyện dân gia, lưu truyền từ xa xưa nhưng đến giờ không
cũ, bởi con người ta vẫn thế, thậm chí ngày càng cực đoan hơn, coi trong tiền tài
mà quên đạo đức. Những sự việc trong công cuộc đốt lò của nhà nước đã cho chúng
ta thấy rõ ràng hơn về sự thật đó.
Comments
Post a Comment