Một
đặc điểm rất đặc trưng của teen là thường nghĩ rất nhiều về mình, coi cả vũ trụ
quay xung quanh mình, đó được gọi là sự ích kỷ đang phát triển, do não bộ trong
thời kỳ tái cấu trúc mạnh mẽ chi phối. Cũng vì lý do này những cô cậu bé tuổi
tin thường hay mắc phải một đặc đặc điểm tâm lý đặc trưng là luôn nghĩ mọi người
đang nói về mình. Đi qua một nhóm bạn cùng lớp đang xì xào bàn tán, thấy mình họ
im bặt, điều đó có nghĩa là họ đang nói xấu mình. Thấy ai đó đang viết cái gì đó,
mình đi qua, họ lập tức lấy tay vờ che lại, túc là họ đang viết về mình. Từ những
điều đó họ để cho trí tưởng tượng, sự nghi ngờ, thói suy diễn dẫn dắt dẫn đến
những hiểu nhầm tai hại, những niềm tin vô căn cứ, những xung đột không đáng có
và cả những đổ vỡ, mất mát mà phải hối tiếc cả đời.
Một
trong hững kỹ năng cần có mà teen không được học ởt rường là làm sao để hạn chế
thấp nhất những tình huống như vậy là kỹ năng kiể tra thực tế, đánh giá lại các
giả định, kiểm tra xem chúng ta có thể hiểu sai các thông điệp như thế nào, niềm
tin sai lầm được hình thành ra sao. Và từ đó đánh giá lại niềm tin đang hình thành
và cẩn thận khi đưa ra các kết luận.
Một câu chuyện hài hước để thỉnh thoảng teen có thể suy ngẫm mỗi khi có những sự băn khoăn hay bối rối trươc một tình huống có thể hgây hiểu nhầm được đưa ra sau đây. Hãy đọc nó.
Luyến
lanh lẹ (biệt danh các ạn đặt cho cô) đứng lên xin phép co giáo anh văn để ra
ngoài. Cô cần phải đi vệ sinh.
Cô
vừa bước vào phòng và ngồi xuống thì nghe thấy giọng nói từ phòng vệ sinh bên cạnh
nói: "Xin chào, bạn khỏe không?"
Điều
này thật kỳ lạ, Luyến lanh lẹ nghĩ; Thông thường các cô không nói chuyện với
nhau trong nhà vệ sinh. Điều đó thật kỳ quặc, đặc biệt trong giờ học và lại ở cái
nơi như thế này. Cô ấy không nhận ra giọng nói đó nhưng là một cô bé “lanh lẹ và
lịch sự” cô nghĩ mình phải nói khi bạn nói đã mở lời trước, đó là tối thiểu của
sựu tôn trọng, vì vậy cô ấy trả lời, “Ơ, mình ổn. Bạn có khỏe không?"
“Tớ
ổn,” giọng nói vang lên từ ngăn bên cạnh. "Bạn đang làm gì thế?"
Luyến
lanh lẹ nghĩ rằng đó có vẻ là một câu hỏi mang tính cá nhân và thô lỗ khi hỏi
ai đó khi cả hai đang ngồi trong nhà vệ sinh. Tuy nhiên, cô ấy vẫn lịch sự và
trả lời: “Ơ, tớ cho rằng tớ cũng đang…giống như bạn.”
“Bạn
làm bài kiểm tra thế nào? Bạn nghĩ gì về bài kiểm tra toán?” giọng nói hỏi.
“Được
rồi, tớ nghĩ vậy.” Sally nói. Có lẽ cô gái có giọng nói đó chỉ đang cố tỏ ra
thân thiện thôi, cô nghĩ. “Toán học không làm tớ lo lắng. Thực ra tớ thích nó
và hài lòng với bài kiểm tra.”
"Bạn
có nghĩ rằng bạn đã vượt qua?" giọng nói đó hỏi.
“Tớ
nghĩ vậy, nhưng tớ vẫn mừng vì cuối cùng mọi việc cũng đã đã xong. Còn bạn thì
sao? Bạn đã làm thế nào?” lanh lẹ hỏi.
“Có
lẽ tớ đã vượt qua được nó dù chắc là không tuyệt đối tốt” giọng nói tiếp tục.
“Nói xem, cuối tuần bạn làm gì? Bạn có muốn ăn mừng bằng một bữa tiệc trà sữa
trân châu full toping tại nhà tớ không? Mẹ tớ đã hứa cho mình xõa với một buổi
tối very chill..
Luyến
bị bất ngờ. Làm thế nào để bạn trả lời một câu hỏi như vậy bởi một người mà bạn
thậm chí không biết, ngoại trừ một giọng nói trong phòng bên cạnh bạn? Đúng là
một cô gái tốt bụng, Luyến nghĩ. Cô ấy dường như rất thân thiện, nhưng bạn có đến
nhà một người lạ để ăn mừng vào buỏi tối không? Mẹ cô sẽ nói gì khi cố gắng giải
thích điều này?
“Cảm
ơn,” cô trả lời. “Đó là quả là một ý kiến tuyệt vời, nhưng tớ nghĩ tớ cần phải
hỏi ý kiến bố mẹ trước đã.”
“Nghe
này,” một câu trả lời có vẻ giận dữ vang lên, “Tớ phải xin phép ra ngoài trong
giừo vật lý, chui vào tận nhà vệ sinh để có thể nói chuyện với cậu. Nhưng thật
bực mình, có một đứa ở phòng bên cạnh luôn trả lời mọi câu hỏi của tớ. Như một
con ma xó vậy. Thôi tớ sẽ phải cúp máy nhé và gọi lại cho bạn sau.”
Một
tiếng kéo cửa đánh uỳnh một tiếng làm Lyến lanh lẹ giật bắn mình!
Comments
Post a Comment