Một trong những đặc điểm khó ưa nhất, gây ra sự khó chịu, mệt mỏi và
lo lắng nhiều nhất cho bố mẹ là tính quá tập trung vao các vấn đề nhỏ nhặt, nghiêm
trọng hóa các vấn đê nhỏ nhặt ở những cô cậu tuổi teen. Đó không phải là đặc điểm
cá nhân của riêng biệt mà là đặc điểm chung của lứa tuổi này mặc dù tất nhiên có
những cô cậu thì đăc tính này nghiêm trọng hơn so với những cô cậu khác. Do vùng
não trước trán đang trong quá trình hoàn thiện nên khả năng phân biệt điều gì là
quan trọng và điều gì ít quan trọng hơn của chúng không hoạt động tốt, cộng thêm
tính ích kỷ lứa tuổi, luôn tập trung vào chính mình, coi thế giới quay quanh mình
dẫn đến trẻ thường xuyên thổi phông những điều nhỏ nhặt, bi kịch hóa những sự cố
nho nhỏ để rồi đắm chìm, lăn lộn, vật vã trong nó không thể thoát ra.
Cha mẹ có thể thấy rõ đặc điểm nay qua các ví dụ như một cô bé có thể
khóc cả ngày, bỏ học hay suy sụp tinh thân chỉ vì một cái mụn mọc trên mũi. Chúng
cũng có thể mất ăn, mất nủ, khóc lóc ngày này sang ngày khác, thậm chí tìm đến
nững hanh vi dị dột chỉ vì bị một cậu choai choai khác từ chối tình cảm…Những lời
giải thích, động viên, khuyến khích, an ủi rôi thậm chí dọa nạt, kỷ luật cũng
không làm cho chúng tỉnh ngộ. Hầu hết các bậc cha mẹ thường chấp nhận sống
chung với mệt mỏi, bất lực khi phải nhờ đến liều thuốc vạn năng là… thời gian
hoặc phải đưa chúng đi gặp bác sỹ tâm lý hoặc tâm thần khi ván đề đi quá giới hạn
của nó.
Một gợi ý đáng để lưu tâm cho cha mẹ của thanh thiếu niên có các biểu
hiện này là phương pháp trị liệu thông qua các câu chuyện. Từ việc được tiếp cận
những câu chuyện giáo dục, tạo động lực, truyên cảm hứng có thể tác động đến tâm
trí của thanh thiếu niên để chúng có thể hiểu ra, có động lực, có niềm tin để tự
mình thanh đổi thái độ, hành vi để tự thoát ra khỏi mớ bòng bong này và vượt
qua thời kỳ “khủng hoảng tuỏi teen” một cách a toàn.
Câu chuyện sau đây la một trong số những câu chuyện như thế. Hãy đọc nó, có thể nó chính là điều mà bạn đang tìm.
Có
một câu chuyện kể về một nàng công chúa có một vấn đề nhỏ ở mắt, nó khiến cô cảm
thấy khó chịu. Là con gái của nhà vua nên cô công chúa được chiều chuộng rất
nhiều. Khi cẩm gíc khó chịu ở mắt không có dấu hiệu cải thiện sau một ngày cô
trở nên bực bội, lo lắng và suốt ngày khóc lóc. Khi nhà vua cho gọi các ngự y tốt
nhất trong vương quốc đến để thăm khám va điều trị cho cô thì cô liên tục từ chối
hợp tác. Cô không cho các ngự y sờ vào mắt mình, khôn cho họ bôi thuốc, từ chối
uống tất cả các laoị thuóc mà họ yêu cầu. Việc của cô là suốt ngày rên rỉ, khóc
lóc và sliên tục sờ tay lên mắt. Cứ thế, mọi chuyện ngày càng trở nên tồi tệ
hơn, cho đến khi cuối cùng nhà vua tuyên bố ban thưởng lớn cho ai có thể chữa
khỏi bệnh cho con gái ông. Một thời gian sau, một người đàn ông đến tự xưng là
bác sĩ nổi tiếng nhưng thực ra lại không phải là bác sĩ. Anh ta tuyên bố rằng
anh ta chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho công chúa và được một mình vào phòng
của cô ấy để thăm khám. Sau khi khám cho cô, anh kêu lên: "Ồ, tôi rất xin
lỗi, vấn đề nghiêm trọng hơn tôi nghĩ rồi!" "Nó là gì?" công
chúa lo lắng hỏi. Bác sĩ nói: “Mắt của công chúa không có vấn đề gì lớn, nhưng
có một điều khác thực sự nghiêm trọng.” Công chúa hoảng hốt và hỏi: "Chuyện
quái gì nghiêm trọng vậy?" Anh ấy do dự và nói: "Điều đó thực sự tồi
tệ. Tôi không nên nói với công chúa về điều đó, tôi e rằng công chúa chưa đủ tuổi
và sự mạnh mẽ để nghe tin này" Dù cô có nài nỉ thế nào thì anh cũng không
chịu nói cho cô biết. Bác sỹ nói rằng, anh chỉ có thể nói nếu có mặt và được sự
cho phép của nhà vua.
Khi
nhà vua đến, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và bối rối của vị bác sỹ khiến ông trở nên
lo lắng và sốt ruột. Nhà vua ngay lập tức ra lệnh, "Hãy cho chúng tôi biết
có chuyện gì. Dù có chuyện gì, ông cũng phải nói cho chúng tôi biết!" Vị bác
sỹ bây giờ mới nói, “Đôi mắt của công chúa không có gì quá nghiêm trọng, mắt sẽ
khỏi sau 2-3 ngày ữa. Vấn đề lớn là công chúa sẽ mọc ra một cái đuôi, nó sẽ dài
ít nhất là gấp đôi chiều cao của công chúa. Trong những ngày tới, không biết chính
xác là lúc nào, nó sẽ bắt đầu thòi ra, và nó sẽ dài ra rất nhanh ngay sau đó.
Vậy
thì chúng ta phải làm sao, công chúa và nhà vua sợ hãi đòng thanh hỏi. Vị bác sỹ
đi đi lại lại mấy vong quanh phòng, nhíu may suy nghĩ rồi nói: Điều quan trongn
nhất là công chúa phải tự theo dõi được cơ thể mình để phát hiện ra ngay khi cái
đuôi nó thò ra bằng một hạt tấm nhỏ, hãy gọi tôi đến, tôi bôi thuốc vào đó, nó
sẽ không dài ra được nữa. Nhưng nếu chậm trễ, để nó dài bằng hạt đậu nhỏ thì sẽ
không còn cách nao để ngăn nó dài ra được nữa. Lưu ý rằng, nó sẽ không mọc ra từ
21h00 tối hôm trước cho đến 6h00 sáng hôm sau.
Trước
tin này mọi người đều vô cùng lo lắng. Và công chúa, cô ấy đã làm gì? Cô nằm
trên giường cả ngày lẫn đêm, tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc phát hiện khi
nào cái đuôi có thể xuất hiện. Vì vậy, sau vài ngày, mắt của cô đã khỏi hẳn.
Ý
nghĩa của câu chuyện
Cách
mà công chúa phản ứng với cái mắt bị đau của mình cũng là cách mà rất nhiều
thanh thiếu niên và (thậm chí cả người lớn) chúng ta thường phản ứng. Chúng ta
tập trung vào vấn đề nhỏ của mình và khiến nó trở thành trung tâm để mọi thứ
khác xoay quanh. Cho đến nay, chúng ta đã làm điều này nhiều lần, hết đời này đến
đời khác. Chúng ta nghĩ: “Mong muốn của tôi, sở thích của tôi, những điều tôi
thích và không thích là ưu tiên hàng đầu!”. Va bằng cách đó chúng ta đã tự đẩy
mình vào, vùi tâm trí mình vào một mớ hỗn độn, một vòng luân hồi không lối ra
va cứ thể chúng ta chạy vòng vòng mà không thể nghỉ ngơi.
Comments
Post a Comment