Có hai người đàn ông độc hành trên đường để đi đến một địa điểm mà họ cần phải đến. Mặc dù mục đích chuyến đi là khác nhau, nhưng lại cùng đến một địa điểm và hơn nữa lại cùng độc hành nên họ nhanh chóng đồng ý dồng hành cùng nhau. Vì chỉ đơn giản là chung đích đến cụ thể trong khi mọi thứ đều riêng, mục đích riêng, đồ đạc riêng, tiền bạc, đồ ăn đều riêng nên trong suốt hành trình họ không có đều gì khúc mắc với nhau cả. Cả hai đều có vẻ tôn trọng sự riêng tư, không quá tò mò về công việc, mục đích của nhau. Đôi lúc học còn phối hợp được với nhau những công việc lặt vặt, đôi bên cùng có lợi nên cuộc hành trình dai cũng đỡ phần vất vả và thêm chút vui vẻ.
Sau bảy ngày đêm cùng nhau trên đường, đích đến đã ở ngay trước mặt, mỗi người sẽ tiếp tục với công việc riêng biệt của mình, đã đến lúc họ chia tay và chắc chắn sẽ không bao giờ gặp lại- họ nghĩ thế. Vì thế, có một vài điều họ muốn nói với nhau, một lời từ biệt hoặc một thắc mắc nào đó về nhau.
Lữ khách đầu tiên nói: “Anh bạn ơi, chúng ta đã ở bên nhau cả tuần rồi.
Trước khi rời đi, tôi muốn nói với bạn rằng tôi là một tên lưu manh nổi tiếng,
một kẻ ăn cắp đại tài đấy. Nhưng có vẻ như bạn còn hơn tôi- tôi nghĩ vậy, bạn có
lẽ là một kẻ lưu manh trên cả đại tài.
Lữ khách thứ hai không lấy làm bất ngơ về lời thú nhận và nhận xét có
phần bất ngờ và thô lỗ của anh bạn đồng hành ngẫu nhiên này, anh hỏi lại, "Vì
sao anh lại nghĩ như vậy?"
Kẻ lưu manh địa tài (như anh ta tiết lộ) nói: “Trong bảy ngày vừa
qua, bất cứ khi nào bạn để tôi một mình với đồ đạc của bạn, dù la ngày hay đêm,
tôi liên tục tìm kiếm với hy vọng tìm được thứ gì đó trong túi đồ của bạn. Những
khi bạn ngủ, tôi cũng đã lục hết trên người của bạn, nhưng tôi không tìm thấy
gì cả, Tền bạc, đồ quý hay bất kỳ cái gì có giá trị…
Đi cùng với nhau một thời gian dài, tôi biết rằng bạn là một người rất
giàu có và đang trên một chặng đường dài. Vậy làm sao có thể bạn không có gì
bên mình? Bạn không mang theo tiền à?”
Người thứ hai trả lời: “Tất nhiên là tôi phải có chúng. Bạn thấy tôi vẫn phải tiêu tiền trên đường đi ở mỗi điểm dừng chân. Tôi mang theo tiền
mặt, một viên đá quý và một số ít vàng. Chúng đủ để tôi đi vòng quanh thế giới”
Gã lưu manh rất ngạc nhiên và hỏi lại: “Nếu bạn có những thứ như vậy,
tại sao tôi không thể tìm thấy dù đã nỗ lực rất nhiều?”
Lúc này kẻ lữ hành giầu có kia mới thủng thẳng đáp: “Đó là bởi vì mỗi
khi tôi ra ngoài, tôi thường bỏ vàng bạc, đá quý và và tiền của tôi vào túi của
cậu. Và cậu thì cứ lục lọi túi của tôi suốt cả bảy ngày. Cậu thậm chí còn không
nghĩ đến việc lục túi của mình thì làm sao cậu có thể tìm thấy thứ gì đó?”
Chàng lưu manh (nghĩ minh đại tài) đứng ngây người…
Bài học từ câu chuyện.
Câu chuyện là một ví dụ đáng suy ngẫm dành cho không chỉ con cái chúng
ta mà chính chúng ta.
Chúng ta có thấy mình trong hình bóng của anh “lưu manh đại tài” kia
không??
Cuộc sống của chúng ta cũng vậy đấy. Mỗi khi muốn cái gì chúng ta đều
nghĩ đến đầu tiên la tìm kiếm nó ở bên ngoài. Tìm thành công từ sự ghi nhận của
người khác, tìm mối lợi từ sự cố gắng của người khác, tìm sự mạnh mẽ từ sự khuyến
khích của người khác, tìm niềm tin từ sự giữ tín từ người khác, tìm chiến thắng
từ sự thất bại của người khác, tìm bình yên từ sự che trở của người khác và tìm
tình yêu từ trái tim của người khác…
Chúa đã đặt Hạnh phúc vào bên trong chúng ta nhưng chúng ta vẫn cứ
nhìn người khác và cứ mong muốn có được những gì họ có cho riêng mình…
Thật ảo tưởng!
Hãy ngừng nhìn người khác và cố gắng tìm kiếm hạnh phúc với chính
mình thì từ lúc đó người ta có thể sống một cuộc sống Hạnh phúc.
Comments
Post a Comment