Câu chuyện được đề xuất: Khỉ con hết buồn chán
Thái độ, hành vi cần thay đổi.
Trẻ
em và thanh thiếu niên thường có cảm giác buồn chán. Cha mẹ có thể thấy điều đó
là vô lý vì chúng có rất nhiều việc phải làm, nên sự buồn chán đồng nghĩa với sự
lười biếng. Trên thực tế sự buồn chán ở trẻ em, thanh thiếu niên liên
quan đến não bộ của chúng. Những cách cha mẹ phản ứng khi trẻ kêu buồn chán như
bắt chúng làm việc cũ như học tập, làm việc nhà hay giải quyết nó bằng cách mua
thêm đồ chơi, phương tiện giải trí đều không có hiệu quả lâu dài. Sự buồn chán
nếu không được chú ý là nguyên nhân dẫn đến các việc làm bồng bột và nguy hiểm
của trẻ.
Câu chuyện này được viết cho trẻ em từ năm tuổi trở lên, có thể sử dụng cho cả thanh thiếu niên. Với thông điệp về tầm quan trọng và niềm vui của việc 'vui chơi', nó còn được sử dụng cho phụ huynh để hiểu rõ hơn về cách thức tiếp cận vấn đề giải quyết sự buồn chán ở trẻ. Tôi đã trải nghiệm rằng khi giải quyết những thách thức về hành vi (ví dụ như sự buồn chán), chúng ta thường cần tiếp cận cả người lớn cũng như trẻ em .
Khỉ con đang chán.
Cô không muốn chơi với bạn bè. Điều đó thật CHÁN, cô không thich dọn nhà, điều đó thật CHÁN, cô không muốn
làm bài tập, việc đó thật CHÁN, cô ấy sẽ nói như vậy nếu bố mẹ gợi ý cho cô các việc có thể làm.
Khỉ con cứ quanh quẩn đi ra đi vào, đi lên đi xuống trong khi miệng lẩm bẩm
rằng “buồn chán quá”, và cô ấy đang khiến mẹ
phát điên vì sự buồn chán của mình.
Vì vậy Khỉ Mẹ quyết
định gọi ông nội Khỉ già già thông thái đến nói chuyện với Khỉ con và giải quyết vấn đề chán của cô. Ông Khỉ già ngồi xuống
với khỉ con và đưa ra một số gợi ý.
Nhưng Khỉ con đã chán những ý tưởng của
ông cô. Cô không muốn ném sỏi ra khỏi vách đá. Điều đó thật CHÁN, cô nói. Cô
không muốn đu trên những dây leo dài. Điều đó thật CHÁN, cô nói. Cô không muốn
lăn qua đám cỏ cao. Điều đó thật CHÁN, cô nói.
Sau đó, Ông nội hỏi
cô thực sự muốn làm gì. Đây là một câu hỏi rất khó đối với cô, bạn thấy đấy, cô ấy thực
sự không biết câu trả lời. Nhưng tất nhiên, cô không muốn thừa nhận điều này
nên nói: 'cháu
chỉ muốn ngồi một mình và không làm gì cả'. Rồi cô chạy trốn khỏi ông nội, đi
theo con đường mòn vào bụi rậm, tìm một nơi thoải mái để ngồi một mình và không
làm gì cả.
Khi chạy qua bụi rậm,
cô nhận thấy một vật giống như chiếc hộp nằm cạnh một cái cây cao ở rìa đường.
Nó có sàn nhẵn, mái bằng và các thanh sáng bóng xung quanh. Và phía trước có một
cánh cửa nhỏ, vừa đủ rộng để cô có thể lọt qua. Và điều tuyệt vời nhất là trên
sàn nhà phía sau có một quả chuối chín vàng. Món ăn yêu thích của Khỉ con.
'Đây trông giống
như một ngôi nhà thoải mái để tôi có thể ngồi một mình và không làm gì cả', Khỉ
con tự nghĩ. Và không do dự, cô bước vào
trong, ngồi xuống sàn và bắt đầu ăn chuối. Khi cô nhặt nó lên để cắn miếng đầu
tiên, cánh cửa ngôi nhà nhỏ đóng sầm lại. Lúc đầu, điều này không khiến Khỉ con
lo lắng vì cô bé rất vui khi được thưởng thức quả chuối vàng của mình.
Khi cô ăn xong Khỉ
con đã cảm thấy mệt mỏi. Thế là cô cuộn
tròn trên sàn nhà êm ái và ngủ say. Cô ngủ rất lâu, khi tỉnh dậy người cô khá cứng
và đau. Cô cố gắng duỗi tay và chân dài của mình,
nhưng trong ngôi nhà nhỏ này không có đủ chỗ để di chuyển và duỗi người. Tiếp
theo , cô cố gắng đẩy cửa để có thể ra ngoài duỗi người. Lúc này cô mới nhận ra
ngôi nhà nhỏ không phải là một ngôi nhà mà là một cái bẫy, cửa bị khóa chặt.
Tất cả khỉ con đều được dạy từ khi còn
nhỏ về những người thợ săn và bẫy của họ, nhưng trong lúc vội vàng để trốn đi chơi,
Khỉ con đã hoàn toàn quên mất lời cảnh
báo cực kỳ quan trọng này.
Ôi Khỉ con ước gì
mình đã nghe lời những người lớn tuổi hơn! Đột nhiên ý tưởng trèo cây, chơi đùa
bên bờ sông và đu dây trên dây leo của chúng dường như là những điều tuyệt vời
nhất trên thế giới mà một chú khỉ đầu chó con có thể hy vọng thực hiện được!
Nhưng hiện tại, Khỉ con không thể đi đâu
hay làm gì cả. Run rẩy trong bẫy, cô chờ đợi âm thanh đáng sợ của người thợ săn
quay trở lại.
Khỉ con không phải đợi lâu. Dập, dậm, dậm, tiếng ủng
của người thợ săn vang lên dọc đường. Tiếng dậm chân càng lúc càng lớn, cho đến
khi đôi ủng ở ngay bên ngoài song sắt và hai cánh tay dài cúi xuống nhặt cái bẫy.
Đột nhiên Khỉ
con nghe thấy một tiếng hét lớn và nhanh như chớp,
cô nhìn thấy một con khỉ lớn với hàm răng trắng chắc khỏe đang đu mình từ trên
cây cạnh bẫy xuống. Con khỉ to lớn
khiến người thợ săn sợ hãi đến nỗi anh ta bỏ bẫy và bỏ chạy nhanh nhất có thể
mà đôi chân dài của người thợ săn có thể mang theo. Khi cái bẫy chạm đất, ổ
khóa rơi ra và cánh cửa mở ra.
Khỉ con nhanh chóng nhảy ra ngoài và lao vào vòng tay của chú khỉ
đã cứu cô. Cô nhìn vào mặt ông và nhận ra đó chính là ông nội của cô.
“Ông ơi, ông không
chỉ khôn ngoan mà còn mạnh mẽ và dũng cảm nữa,” Khỉ con kêu lên. 'Con
muốn lớn lên giống như ông.'
' Chà ', ông cô cười
với tiếng cười sâu sắc của loài khỉ, 'tốt nhất là con nên chạy đi và tham gia
cùng bạn bè của mình trong trò chơi của họ, vì việc chơi đùa cũng sẽ khiến con
trở nên mạnh mẽ, khôn ngoan và dũng cảm.'
Khỉ con ôm ông nội của mình một cái ôm lớn của khỉ đầu
chó, rồi chạy đi tham gia cùng bạn bè trong trò chơi bên bờ sông.
Và từ ngày đó đến nay, Khỉ con không bao giờ thấy chán nữa.
Comments
Post a Comment