Hải
Châu là một cô bé 13 tuổi, xinh đẹp, cao, hơi gầy, khuôn mặt thanh tú và nhiều
năng khiếu. Cô biết chơi piano, vẽ tranh và thậm chí chơi thể thao cũng không tồi.
Nhưng cha mẹ cô đều có chung nhận xét, phong thái, dáng vẻ của cô không được đẹp
nếu không món nói là xấu. Vai cô thường buông thõng xuống, hai xương bả va sau
lưng gù lên, cô thường bước đi với cái dáng thất thểu và cái đâu cúi xuống. Mọi
vẻ đẹp của cô bị cái dáng ấy lấn át hết, và nhìn cô người ta thấy có cảm giác mọt
buổi chiều.
Hải
Châu không hẳn là một cô bé âu sầu, chính cô cũng nói, cô không hẳn là người
hay buồn như mọi người nghĩ, nhưng cũng không hẳn mọi người nghĩ sai về cô. Cô
không biết nữa là vì cô buồn nên có cái dáng ấy hay vì cái dáng ấy mà cô buồn…
Nếu bạn là một teen đang đọc bài này hoặc mọt bậc cha mẹ có con giống như Hải Châu thì câu chuyện sau là gợi ý tuyệt vời cho bạn để có động lực để tahy đổi và có cả phương pháp để thay đổ chính mình hay cho con của mình.
Thanh
Hà là cô giáo dạy kịch ở trường. Cô ấy kể cho tôi nghe về một điều mà cô thường
yêu cầu những cô cậu học viên của mình phải làm ở trường.
“Hãy
nhìn xuống đất, ngay phía trước mũi giày của bạn,” Thanh Hà thường nói. “Đừng
nhìn người khác hay nói chuyện với họ.”
Họ
buông vai về phía trước, buông lỏng cánh tay sang hai bên, rồi đi vòng quanh một
lúc mà không nhìn ai và không nói chuyện. Sau vài phút, cô sẽ hỏi: “Các em cảm
thấy thế nào?” Cô kể với tôi rằng gần như mọi người đều nói rằng họ cảm thấy buồn.
Sau
đó, cô lại yêu cầu họ đứng thành từng cặp, nhìn thẳng vào mắt nhau. “Đặt tay
lên hông,” cô nói thêm. “Đứng hai chân cách nhau vài bước chân và nhìn chằm chằm.”
Chỉ sau vài phút mọi người đều nói rằng họ cảm thấy tức giận với người kia.
“Hãy
tiếp tục nhìn chằm chằm vào đối tác của bạn,” cô tiếp tụcyêu cầu và hướng dẫn họ,
“nhưng lần này hãy nghiến chặt hàm của bạn lại với nhau và nắm chặt tay lại.” Một
lần nữa họ lại cảm thấy tức giận; một số thậm chí còn cảm thấy tức giận hơn trước
và một số cho biết họ thực sự giận người kia.
Sau
đó lại là một yêu cầu khác, cô nói: “Bây giờ, hãy thư giãn các cơ ở hàm và bàn
tay của bạn, đứng thẳng và nhìn vào mắt người khác, chớp mắt vài lần và bắt đầu
mỉm cười.” Không mất nhiều thời gian để một người làm điều này trước khi người
kia mỉm cười đáp lại và mọi người nhanh chóng nói rằng họ cảm thấy hạnh phúc
hơn biết bao.
“Nhắm
mắt lại,” cô lại tiếp tục. “Hãy vặn vẹo các cơ vai và cánh tay của bạn một
chút, để cơ thể bạn đứng đó một cách khập khiễng.” Chẳng mấy chốc mọi người đều
nói rằng họ cảm thấy thư giãn như thế nào.
Thanh
Hà giải thích với tôi rằng: “Mọi người nghĩ rằng diễn xuất là giả vờ làm một điều
gì đó,” cô nhún vai, “nhưng tất cả những diễn viên giỏi đều biết một bí mật mà
dường như nhiều người khác không biết. Nếu bạn thay đổi tư thế và nét mặt, bạn
sẽ bắt đầu thay đổi cách cảm nhận. Bạn không cần phải cố giả vờ vui hay buồn. Bằng
cách đóng vai một người đang trải qua những cảm xúc đó, bạn thực sự bắt đầu cảm
nhận được nó. Nó là có thật." Hãy ghi nhớ điều này: Nếu bạn thay đổi tư
thế, bạn sẽ thay đổi cảm xúc, tất cả là thật, không có gì gọi là diễn hay
giả vờ.
Thật
may mắn là Hải Châu được giới thiệu với cô và được cô nhận vào học lớp kịch đó.
Và khi học, tự nhiên cô nghĩ về cái dáng dấp của mình. Cô chưa từng nghĩ về điều
đó trước đây. Trước đó cô băn khoăn không biết bắt đầu từ đâu, cố gắng thay đổi
tư thế hay có gắng thay đổi tâm trạng bằng cách giả vờ vui tươi. Cô đã không
nghĩ rằng mình có thể bắt đầu thay đổi cách cảm nhận thông qua cách cô đứng,
cách cô giữ cơ thể và những biểu cảm trên khuôn mặt. Nhưng giờ cô đã biết bắt đầu
từ đâu. Và Hải Châu đã bắt đầu thưc hành nó, cô còn nhận ra, đso không chỉ là để
cho dáng dấp đẹp hơn mà đó còn là cách mà cô có thể áp dụng để học cách quản lý
cảm xúc của chính mình. Cô ấy nói với tôi: “Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể
thay đổi cách cảm nhận bằng cách thay đổi những gì tôi đã làm.
Và
nếu bây giờ các bạn gặp Hải Châu, các bạn sẽ thấy cô vẫn như mổ ta ở đoạn đầu,
nhưng đã không còn nữa những dòng tiêu cực phái sau: Hải Châu là một cô bé
13 tuổi, xinh đẹp, cao, hơi gầy, khuôn mặt thanh tú và nhiều năng khiếu. Cô biết
chơi piano, vẽ tranh và thậm chí chơi thể thao cũng không tồi. Và mỗi khi nhìn
thấy cô ấy, mọi người đều thấy một nguồn năng lượng tích cực bởi dáng dấp khỏe
mạnh và vui tươi….
Comments
Post a Comment