Tại sao Mẹ lại khóc?
Một
cậu bé, giống như rất nhiều cậu bé lớn và nhỏ khác rất hay thấy mẹ khóc. Khi cậu
giận giữ hét lên “con ghét mẹ”, tất nhiên mẹ sẽ khóc, nhưng khi cậu hôn lên má
và thì thầm “con yêu mẹ”, mẹ cũng khóc. Cậu rất băn khoăn và quyết định hỏi mẹ.
"Tại sao mẹ lại khóc?" .
“Bởi vì mẹ là một người
mẹ,” cô nói với con trong khi âu yếm xoa đầu cậu.
“Con không hiểu” cậu bé
thắc mắc. Khi con ngoan mẹ cũng khóc, khi con hư mẹ cũng khóc, con thành công
hay thất bại mẹ đều khóc, thật khó hiểu quá. Làm thế nào để nước mắt mẹ thôi
rơi?
Mẹ chỉ ôm cậu thật chặt
và nói: "Con sẽ không bao giờ hiểu được bởi con sẽ không trở thành một
người mẹ!"
Sau đó cậu bé hỏi bố tại
sao mẹ dường như khóc vô cớ.
“Tất cả các bà mẹ đều
khóc vô cớ,” đó là tất cả những gì bố anh có thể nói.
Cậu bé lớn lên và trở
thành một người đàn ông, vẫn thắc mắc tại sao mẹ lại khóc. Vì vậy, cuối cùng
anh ấy đã gọi điện cho thượng đế.
Khi gọi điện cho thượng
đế, người đàn ông hỏi: "Chúa ơi, tại sao các bà mẹ lại dễ khóc như vậy? và
làm thế nào để nước mắt mẹ ngừng rơi?"
Thượng đế phán:
"Con thấy đấy, khi Ta tạo ra những người mẹ, họ phải thật đặc biệt. Ta đã
làm cho đôi vai của họ đủ mạnh mẽ để gánh cả thế giới, nhưng cũng phải đủ dịu
dàng để an ủi những người họ yêu. Ta đã ban cho họ sức mạnh nội tâm để chịu
đựng khó khăn vất vả của việc mang thai và những cơn đau đớn của việc sinh nở
và cả sự đớn đau đến từ sự từ chối, hiểu lầm và ghét bỏ mà nhiều khi đến từ con
cái họ."
"Ta đã cho họ sự
kiên cường để họ có thể tiếp tục bước đi khi những người khác bỏ cuộc và chăm
sóc gia đình vượt qua bệnh tật và mệt mỏi mà không phàn nàn."
"Ta đã cho họ sự
nhạy cảm để yêu thương con mình trong mọi hoàn cảnh, ngay cả khi con họ đã làm
tổn thương họ rất nặng nề”
Họ có thể phải chịu đựng
tất cả những điều đó một mình. Với trá tim nhạy cảm, những cảm xúc mãnh liệt từ
niềm vui và nỗi đau có thể đánh gục họ nếu họ không có một sự trợ giúp. Và vì
thế ta trao cho họ những giọt nước mắt.
Nước mắt giúp họ nhanh
chóng tĩnh tâm trước những ngọn lửa nóng giận, nỗi buồn hay niềm vui mà con cái
họ mang lại. Nước mắt giúp họ gột rửa những lo lắng, muộn phiền, thất vọng của
ngày hôm nay để có thể tiếp tục hướng đến những điều tốt đẹp ngày mai
"Ta đã cho họ nước
mắt để rơi. Nước mắt của họ chỉ có thể sử dụng bất cứ khi nào cần thiết. Đó
chính là bảo bối của họ nhưng đó là điểm yếu duy nhất của họ. Đó là giọt nước
mắt của nhân loại.
Và vì thế, dù bạn có yêu
mẹ đến đâu, có cố gắng thế nào thì cũng không bao giờ bạn có thể làm cho nước
mắt của mẹ thôi rơi…
Mẹ- một kiệt tác của Chúa.
Khi Chúa tạo ra người mẹ
đầu tiên, đã là ngày thứ sáu rồi và ngài vẫn đang miệt mài với tác phẩm. Một
thiên thần ghé qua và bình luận, 'Chúa ơi, Người đang dành quá nhiều thời gian
cho sinh vật này. Chưa có sinh vật nào Ngài dành nhiều thời gian đên vậy!'
Chúa trả lời, 'Con nên
xem các yêu cầu đặc biệt trong cuốn thông số kỹ thuật của cô ấy! Cô ấy phải dễ
bảo trì, nhưng không được làm bằng nhựa hoặc có bất kỳ thành phần nhân tạo nào
khác. Cô ấy phải được làm từ xương thịt như mọi sinh vật khác. Cô ấy có một
trăm sáu mươi bộ phận có thể di chuyển uyển chuyển, động bộ và các dây thần
kinh bằng thép, với một chiếc đùi đủ lớn để mười đứa trẻ ngồi lên cùng một lúc,
nhưng bản thân cô ấy phải có thể ngồi vừa trong ghế của trẻ em. Cô ấy phải có
một đôi vai có thể mang mọi thứ được chất lên đó nhưng nó phải nhỏ bé và mềm
mại. Cô ấy phải có khả năng chữa lành mọi thứ, từ đầu gối bị trầy xước đến trái
tim tan vỡ. Và cô ấy cần phải có sáu đôi tay để có thể đảm đương những nhiệm vụ
của mình.'
Thiên thần lắc đầu. 'Sáu
đôi tay ư? Không đời nào, Ngài không thể làm khác những con người khác được!'
'Đôi tay thì dễ, ta đã
tạo ra đôi tay với chức năng của 6 đôi tay bình thường' Chúa nói. 'Nhưng ta vẫn
đang phải làm việc với ba đôi mắt mà cô ấy cần.'
'Đây có phải là mô hình
chuẩn không? Tại sao phải cần đến ba đôi mắt' thiên thần hỏi.
Chúa gật đầu: 'Ồ đúng
rồi. Một cặp để có thể nhìn xuyên qua cánh cửa đóng kín, trong khi cô ấy hỏi,
"Con đang làm gì vậy?" mặc dù cô ấy đã biết câu trả lời. Một cặp thứ
hai ở phía sau đầu cô ấy, để nhìn thấy những gì cô ấy không được phép nhìn
thấy, nhưng cần phải biết. Và tất nhiên, cặp ở phía trước có thể nhìn vào đứa
con của cô ấy, cho nó biết rằng nó đang cư xử tệ và tốt hơn là nên thay đổi
cách cư xử của mình, đồng thời cho nó thấy cô ấy yêu thương vô điều kiện dành
cho nó và cô hiểu nó đến mức nào.
'Con nghĩ rằng bây giờ
Người nên đi nghỉ thưa Chúa. thiên thần nói. Và ngủ một chút,'
'Ta không thể làm điều
đó lúc này,' Chúa nói. 'Ta sắp hoàn thành đến nơi rồi. Ta gần như đã tạo ra một
sinh vật có khả năng tự chữa lành khi bị bệnh, có thể làm vui lòng ba mươi đứa
trẻ bằng một chiếc bánh sinh nhật nhỏ, có thể thuyết phục một đứa trẻ ba tuổi
không ăn đất sét, một đứa trẻ sáu tuổi rửa tay trước bữa ăn và một đứa trẻ chín
tuổi sử dụng chân để đi bộ chứ không phải đá vào mọi thứ.'
Thiên thần bước chậm rãi
xung quanh người Mẹ nguyên mẫu. 'Nó quá mềm,' thiên thần nói.
‘Nhưng vô cùng dẻo dai
và mạnh mẽ,’ Chúa đáp lại. ‘Ngươi sẽ không tin được sự hao mòn mà người mẹ này
có thể chịu đựng được đâu.’
‘Cô ấy có thể suy nghĩ
không?’ thiên thần hỏi.
‘Không chỉ suy nghĩ, mà
còn đưa ra những phán đoán sáng suốt và thỏa hiệp cần thiết,’ Chúa nói. ‘Và cô
ấy có thể làm nhiều hơn thế. Cô ấy có thể quên!’
Cuối cùng, thiên thần
lướt ngón tay trên má người Mẹ nguyên mẫu.
‘Có một vết rò rỉ,’
thiên thần thốt lên. ‘Con đã cảnh báo Người rồi Chúa ơi, rằng Người đang cố
gắng đặt quá nhiều thứ vào trong cô ấy. Cô ấy sẽ quá tải’
‘Đó không phải là vết rò
rỉ,’ Chúa nói. ‘Đó là một giọt nước mắt.’
‘Nước mắt ư? Nó là gì
thưa Chúa tôn kính’ thiên thần hỏi. Và nó để làm gì?”
"Nó chảy mỗi khi cô
ấy cảm thấy niềm vui hoặc đau buồn, thất vọng hoặc tự hào, đau đớn hoặc cô đơn,
hoặc sâu thẳm tình yêu," Chúa nói.
"Người thật là
thiên tài, Người vĩ đại nhất" thiên thần nói.
Chúa nhìn lại tác phẩm
của mình, với niềm vui và tự hào trong ánh mắt long lanh
"Giọt nước
mắt," Ngài nói, "là van tràn của cô ấy, để cô ấy không bị nổ tung”
Và hình như trên má
Người cũng xuất hiện giọt nước mắt.
Thiên thần đó có tên là MẸ
Ngày xửa ngày xưa có một
đứa trẻ sắp chào đời. Một ngày nọ, đứa trẻ hỏi Chúa: “Người ta nói với con rằng
ngày mai Ngài sẽ gửi con xuống trái đất nhưng làm sao con có thể sống ở đó khi
quá nhỏ bé và bất lực?” Chúa trả lời: “Trong số rất nhiều thiên thần, ta đã
chọn một người cho con. Cô ấy sẽ đợi con và sẽ chăm sóc con.”
Đứa trẻ nói: “Nhưng Ngài
biết rằng ở đây- trên Thiên đường con không làm gì khác ngoài ca hát và mỉm
cười. Đó là điều con cần để được hạnh phúc!” Chúa trả lời: “Thiên thần của con
sẽ hát cho con nghe mỗi ngày. Và con sẽ cảm nhận được tình yêu từ thiên thần
của mình và con sẽ cảm thấy hạnh phúc.”
Và đứa trẻ nói: “Làm sao
con có thể hiểu được khi mọi người nói chuyện với con, nếu con không biết ngôn
ngữ mà ngươi đó nói?” Chúa nói: “Thật dễ dàng”, Thiên thần của con sẽ nói với
bạn những lời hay ý đẹp và ngọt ngào nhất mà con từng nghe, và với sự kiên nhẫn
và quan tâm, thiên thần của bạn sẽ dạy con cách nói.” Đứa trẻ ngước nhìn Chúa
và nói: “Và con sẽ làm gì khi con muốn nói chuyện với Ngài?” Chúa mỉm cười với
đứa trẻ và nói: “Thiên thần của con sẽ dạy con cách cầu nguyện”.
Đứa trẻ nói: “Con nghe
nói trên trái đất có những người xấu. Ai sẽ bảo vệ con?” Chúa trả lời: “Thiên
thần của con sẽ bảo vệ con, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải liều mạng!”
Đứa trẻ trông có vẻ buồn và nói: “Nhưng con sẽ luôn buồn vì con sẽ không gặp
Ngài nữa”. Chúa trả lời: “Thiên thần của con sẽ luôn nói với con về ta và sẽ
dạy con cách quay lại với ta, mặc dù ta sẽ luôn ở bên cạnh con”.
Vào thời điểm đó, trên
Thiên đường có rất nhiều sự bình yên, nhưng đưa trẻ đã có thể tiếng nói từ trái
đất, tức la nó sắp phải rời xa thiên dường để xuống trái đất. Đứa trẻ vội vàng
hỏi chúa câu hỏi cuối: “Chúa ơi, nếu con chuẩn bị rời đi bây giờ, xin hãy cho
con biết tên thiên thần của con!” Chúa trả lời: Tên thiên thần của bạn không
quan trọng… con chỉ cần gọi cô ấy là MẸ!
Sự hy sinh của Mẹ- Một câu chuyện rất buồn.
Mẹ
tôi chỉ có một mắt. Tôi ghét mẹ… cô ấy thật là một sự xấu hổ. Mẹ tôi có một chỗ
ngồi nhỏ ở chợ ngoài trời nơi hằng ngày cô ấy bán đi tất cả những thứ vặt vãnh
mà cô kiếm được hay nuôi, trồng được từ bó rau tập tàng, con cua con ốc đến con
mèo nhỏ, con chó con … bất cứ thứ gì để kiếm được số tiền chúng tôi cần. Cô ấy
thật là một sự xấu hổ. Có một ngày nọ khi còn học năm đầu cấp 2, tôi nhớ hôm đó
là ngày đi dã ngoại và mẹ tôi đến trường mang theo đồ mà tôi lỡ bỏ quên ở nhà.
Tôi đã rất bối rối. Sao mẹ có thể làm vậy với tôi? Tôi ném cho cô ấy một cái
nhìn căm ghét và chạy ra ngoài. Ngày hôm sau ở trường, các bạn tôi bắt đầu xì
xào… “Mẹ cậu chỉ có một mắt thôi à?!” và họ chế nhạo tôi.
Tôi ước gì mẹ tôi biến mất khỏi thế giới này nên tôi nói với mẹ: “Mẹ ơi, tại sao mẹ không có con mắt còn lại?! Mẹ chỉ biến con thành trò cười thôi. Tại sao mẹ không chết đi?” Mẹ tôi không trả lời. Tôi đoán là tôi cảm thấy hơi tệ, nhưng đồng thời, tôi cũng cảm thấy vui khi nghĩ rằng mình đã nói được những điều mình muốn nói suốt thời gian qua. Có lẽ là do mẹ chưa trừng phạt tôi nên tôi không nghĩ mình đã làm tổn thương mẹ nặng nề.
Đêm đó… tôi thức dậy và đi vào bếp lấy cốc nước. Mẹ tôi đang khóc ở đó, lặng lẽ như sợ đánh thức tôi. Tôi nhìn mẹ một cái rồi quay đi. Bởi vì điều tôi đã nói với mẹ trước đó, có điều gì đó nhói lên trong lòng tôi. Dù vậy, tôi vẫn ghét mẹ tôi, người đang khóc bằng một con mắt. Vì vậy, tôi tự nhủ rằng mình sẽ lớn lên và phải thành công, bởi vì tôi ghét người mẹ chột mắt của mình và sự nghèo khó cùng cực của chúng tôi.
Sau đó tôi học rất chăm chỉ. Tôi rời bỏ mẹ và đến thành phố học tập, rồi được nhận vào một trường Đại học lớn với tất cả sự tự tin mà tôi có. Sau đó, tôi kết hôn. Tôi đã mua một ngôi nhà của riêng mình. Rồi tôi cũng có con. Bây giờ tôi đang sống hạnh phúc như một người đàn ông thành đạt. Tôi thích ở đây vì đó là nơi không làm tôi nhớ đến mẹ.
Niềm hạnh phúc này càng lúc càng lớn thì có người bất ngờ đến gặp tôi “Cái gì?! Ai đây?!" Đó là mẹ tôi… Vẫn là một người một mắt, nhưng là một bà già một mắt. Cảm giác như cả bầu trời sụp đổ trước mắt tôi. Con gái nhỏ của tôi bỏ chạy vì sợ ánh mắt của mẹ.
Và
tôi hỏi bà ấy, “Bà là ai? Tôi không biết bà!!” như thể tôi đã cố gắng biến điều
đó thành hiện thực. Tôi hét vào mặt người phụ nữ ấy “Sao bà dám đến nhà tôi và
dọa con gái tôi! Hãy ra khỏi đây ngay!!” Và mẹ tôi lặng lẽ trả lời: “Ồ, tôi rất
xin lỗi. Có thể tôi đã nhầm địa chỉ,” và bà ấy biến mất. Cảm ơn Chúa… bà ấy
không nhận ra tôi. Tôi khá nhẹ nhõm. Tôi tự nhủ rằng mình sẽ không quan tâm hay
nghĩ về điều này nữa trong suốt quãng đời còn lại.
Rồi cuộc sống thanh bình và sung túc lại trở lại với căn nhà của tôi với niềm tin rằng mẹ tôi sẽ không bao giờ quay trở lại. Một ngày nọ, một lá thư về buổi họp lớp được gửi đến nhà tôi. Tôi nói dối vợ là tôi đi công tác. Sau khi đoàn tụ, tri ân, chia sẻ kỷ niệm, nói về sự thành đạt với bạn bè, thầy cô, tôi đi xuống căn lều cũ mà tôi vẫn gọi là nhà…chỉ vì tò mò. Tại nơi đó tôi thấy mẹ đang nằm co ro trên nền giường lạnh lẽo…Trên tay mẹ có một tờ giấy…. đó là một lá thư gửi cho tôi.
Bức thư viết:
Con trai của mẹ,
Mẹ nghĩ cuộc đời mẹ như vậy đã đủ dài rồi. Và… mẹ sẽ không đến thăm thành phố nữa… nhưng liệu có phải là quá đáng lắm không nếu mẹ muốn thỉnh thoảng con trở về thăm mẹ? Mẹ nhớ con nhiều lắm. Và mẹ đã rất vui mừng khi nghe tin bạn sẽ đến dự buổi họp lớp. Nhưng mẹ quyết định không đến trường…. Đối với con… mẹ xin lỗi vì mẹ chỉ có một mắt, và mẹ đã làm con xấu hổ.
Con yêu, con có biết không, khi con còn rất nhỏ, một tai nạn đã cướp đi một mắt của con. Là một người mẹ, mẹ không thể đứng nhìn con lớn lên chỉ với một mắt… nên mẹ đã trao cho con con một con mắt của mình… Mẹ rất tự hào về con trai của mẹ đã nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới so với mẹ, có vị trí hoàn toàn khác so với mẹ bằng con mắt đó của mẹ. Mẹ chưa bao giờ khó chịu với con vì bất cứ điều gì con đã làm. Có đôi lần con giận mẹ. Mẹ tự nghĩ, 'đó là vì con nó yêu mình. Mẹ nhớ mãi khoảng thời gian con còn thơ ấu và bám với mẹ, quấn quýt bên mẹ suốt cả ngày.
Mẹ nhớ con nhiều lắm. Mẹ nhớ con nhiều lắm. Con là cả thế giới đối với mẹ.
Thế giới của tôi tan vỡ. Tôi căm thù người chỉ sống vì chính mình. Tôi căm thù và ghê sợ chính tôi. Tôi đã khóc cho Mẹ tôi, tôi không biết cách nào có thể bù đắp cho những hành động tồi tệ nhất của mình. Tôi ôm mẹ vào lòng, nước mắt chảy dài trên đôi má lạnh của mẹ. Ngày mai.. tôi sẽ đưa mẹ lên thành phố.
Nhưng… với mẹ, đã không còn ngày mai!
P/s:
Người viết chuyện đã từng muốn câu chuyện kết thúc bằng một bi kịch nào đó dành
cho người con trai vô cảm kia, nhưng chắc chắn đó không phải là điều mà người mẹ
tội nghiệp kia mong muốn, trái lại đó sẽ là đòn giáng đau đớn nhất đối với bà.
Bà không đáng để phải chịu thêm một nỗi đau nào nữa. Tất cả các bà mẹ, dù cho
con mình có tệ bạc đến đâu thì mong mỏi lớn lao nhất vẫn là chúng được hạnh
phúc. Họ sẵn sàng hy sinh tất cả, bỏ qua tất cả với tình yêu vô điều kiện. Có lẽ
điều cuối cùng có thể có ý nghĩa đối với bà là bài học dành cho tất cả những
người con: Đừng bao giờ ghét bỏ bất cứ ai vì khiếm khuyết của họ. Đừng bao giờ
thiếu tôn trọng cha mẹ, đừng phớt lờ và đánh giá thấp sự hy sinh của họ. Họ cho
chúng ta cuộc sống, họ nuôi dạy chúng ta tốt hơn trước đây, họ cho đi và tiếp tục
cố gắng cho đi những gì tốt hơn họ từng có. Họ không bao giờ mong con mình
không khỏe ngay cả trong những giấc mơ điên rồ nhất. Họ luôn cố gắng chỉ ra con
đường đúng đắn và là động lực. Cha mẹ vì con mà hy sinh tất cả, tha thứ mọi lỗi
lầm của con. Không có cách nào để báo đáp những gì họ đã làm cho bọn trẻ, tất cả
những gì chúng ta có thể làm là cố gắng cho đi những gì chúng cần và đó chỉ là
thời gian, tình yêu và sự tôn trọng.
Thì thầm là blog về gia đình, của gia đình, với những cau chuyện gia đình. Các bạn có thể đọc nhiều hơn nữa những câu chuyện về gia đình, về MẸ bằng cách bấm vào thẻ MẸ trong blog của tôi. Hãy chia sẻ câu chuyện nếu bạn thấy nó có ý nghĩa.
Comments
Post a Comment