Bạn thật tuyệt và tôi cũng vậy- Thật tuyệt khi là chính mình

 

Chưa bao giờ chúng ta lại sống trong một xã hội mà dáng vẻ bề ngoài lại được chú trọng nhiều đến như hiện nay. Cùng với sự giúp sức của công nghệ và sự lợi dụng của thương mại, hình ảnh cơ thể, hình dáng bên ngoài đã trở thành nỗi ám ảnh của hầu hết mọi người, và trẻ em, thanh thiếu niên không phải là ngoại lệ.

Hâu hết phụ nữ trưởng thành không hài lòng vói cơ thể của mình, hầu hết thanh thiếu niên lo lắng về hình dáng cơ thể của mình và ngay cả trẻ nhỏ cũng có những hành vi học được để đánh giá tiêu cực về cơ thể mình. Đối với trẻ em, thanh thiếu niên, đó là điều vô cùng nguy hiểm, Nó không chỉ làm mất thời gian vui chơi, học tập của các con khi chúng dành thời gian đó để suy nhĩ, so sánh, chán nản, và cố gắng thay đổi vẻ bề ngoài mà quan trọng hơn khi có ý nghĩ tiêu cực về dáng vẻ của mình, trẻ có thể chán ghét bản thân, mất tị tin, suy giảm lòng tự trọng và có thể tham gia vào các hành động nguy hiểm để cải thiện hình dáng bên ngoài như bắt chước người khác, làm những trò điên rồ và nguy hiểm.

Cũng như mục đích của blog này, đó chính là cung cấp cho trẻ một câu chuyện nhẹ nhàng để giúp trẻ có kiến thức nhận ra vấn đề của mình, cách để trẻ vượt qua những suy nghĩ tiêu cực về bản thân và nguồn cảm hứng để thực hiện sự thay đổi từ bên trong đó.

Chuyện thích hợp cho cả trẻ nhỏ và trẻ lớn, thanh thiếu niên.

Đó là một chú hươu cao cổ luôn cảm thấy lúng túng khi trở thành một chú hươu cao cổ. Cậu nhìn những con vật khác và nghĩ xem mình muốn được giống chúng hơn như thế nào. Khi nhìn thấy đàn ngựa vằn phi nước đại, cậu muốn chạy theo một chuyển động mượt mà, uyển chuyển giống như chúng hơn là với dáng đi vụng về của mình. Khi nhìn thấy con voi, cậu ước mình có một cái vòi để có thể hút nước rồi phun nước lên lưng mình hoặc lên các bạn của mình một cách tinh nghịch. Khi nhìn thấy con linh dương, cậu ước mình cũng có kiểu dáng đẹp và thanh lịch như một trong số chúng.

bạn thật tuyệt và tôi cũng vậy


Cậu nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong ao và nghĩ về đôi chân dài và khẳng khiu của mình. Cổ cậu ấy trông giống như một miếng kẹo cao su được giữ giữa hai ngón tay và kéo ra cho đến khi nó dài ra mà không bị gãy. Tất nhiên, cậu ấy không biết một miếng kẹo cao su là gì, nhưng cậu ấy nghĩ rằng không có con vật nào quanh đây có cổ dài và xấu xí như cổ của cậu ấy. Và rồi cậu ấy có hai chiếc sừng nhỏ ngộ nghĩnh trên đỉnh đầu. Chúng không to hay khỏe như sừng của linh dương. sẽ có ích gì nếu cậu phải tự vệ? Ngoài ra, làn da của cậu ấy trông mới buồn cười làm sao, nó như thể được bao phủ bởi những giấy dán màu rỉ sét bị bóp méo hình dạng như thể hình ảnh của cậu ấy được phản chiếu bởi những tấm gương kỳ lạ trong nhà vui nhộn.

“Này, con là hươu cao cổ mà,” mẹ cậu cố gắng trấn an cô. “Đây là hình dáng của hươu cao cổ. Hãy là chính bạn."

Một ngày nọ, cậu đến một bãi cát đẹp và cảm thấy muốn lăn lộn trên cát. Nhớ đến lời mẹ nói về việc được là chính mình, cậu quyết định đó chính xác là điều mình sẽ làm. Cậu nằm xuống và bắt đầu lộn nhào từ bên này sang bên kia, đôi chân vụng về của cậu đá lên không trung. Đối với người ngoài, cậu ấy có thể trông giống như một con rối bị người múa rối vô tình đánh rơi, dây bị rối, người chủ đang cố gắng giành lại quyền kiểm soát con rối ương ngạnh của mình. Tất nhiên, Hươu cao cổ sẽ không biết con rối điều khiển bằng dây là gì, nhưng cậu nghe thấy một tiếng cười và quay lại thì thấy một đàn linh cẩu đã bò ra khỏi rừng và đang ngồi trên bãi cỏ cười nhạo những trò hề của cô.

Cậu cố gắng đứng dậy, bước đi với cái mũi kéo lê trên mặt đất và tự nghĩ: “Thật là quá đáng để được là chính mình.” Sau đó, như có phép thuật, bà tiên đỡ đầu của cậu xuất hiện ngay trước mặt cô. Tôi không chắc bà tiên đỡ đầu của hươu cao cổ trông như thế nào, nhưng vì đây là câu chuyện của chúng ta nên tôi đoán bạn có thể tưởng tượng về bà ấy theo cách bạn muốn.

“Mẹ con đã đúng,” bà tiên đỡ đầu nói, như thể đọc được suy nghĩ của cậu. “Điều quan trọng là bạn phải là chính mình nhưng điều quan trọng là bạn phải là chính mình như thế nào. Vấn đề không phải là bạn là ai mà là bạn làm như thế nào mới tạo nên sự khác biệt. Sẽ không có vấn đề gì nếu bạn không thể phi nước đại như ngựa vằn, trông giống linh dương hoặc chơi các trò chơi dưới nước như voi. Điều quan trọng là bạn giỏi cái gì. Điều quan trọng là bạn có thể làm được gì”. Và với những lời đó, bà tiên đỡ đầu biến mất.

Nghe có vẻ khó hiểu nhỉ, hươu cao cổ nghĩ và tiếp tục bước đi, mũi cậu cao hơn mặt đất một chút, tự hỏi chuyện đó là sao thì đột nhiên cậu nhìn thấy một con sư tử cái đang chạy về phía mình. Lúc đầu cao cổ sợ hãi, nhưng con sư tử cái đã gọi to: “Đừng hoảng sợ! Làm ơn giúp tôi. Đàn con của tôi đã trèo lên cây và chúng không thể xuống được.” Hươu cao cổ kiễng chân trên đôi chân dài khẳng khiu của mình và vươn chiếc cổ thon dài lên cao trên cây. Cậu dùng miệng của mình nhẹ nhàng cặp vào gáy sư tử con, giống như mèo mẹ bế con mèo con rồi cẩn thận hạ nó xuống đất.

“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn,” sư tử cái kêu lên, vô cùng vui mừng khi thấy con mình được cứu nguy và an toàn trở lại.

Hươu cao cổ chưa đi xa hơn bao nhiêu thì cậu nhìn thấy một con khỉ đau khổ nhảy lên nhảy xuống mép vách đá và kêu cứu. “Cao cổ ơi con khỉ gọi, “con tôi đã rơi xuống vách đá. ấy đang ở trên gờ đá, bám vào rễ cây và tôi không thể với tới cậu ấy. Nếu ai đó không đến sớm, cậu ấy có thể ngã chết ”.

Hươu cao cổ quỳ xuống mép vách đá và vươn cái cổ dài qua mép vách đá. “Hãy nắm lấy sừng của tôi,” cậu nói với chú khỉ con. Con khỉ con lần lượt đưa tay ra để nắm lấy chiếc sừng to bằng nắm tay mà hươu cao cổ dùng để nâng lưng cậu qua gờ đá đến nơi an toàn.

“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn,” khỉ mẹ kêu lên, vui mừng khôn xiết khi thấy con mình trở về an toàn trong sự chăm sóc của mình.

Cao cổ đang đi bộ về nhà, ngẩng đầu lên cao hơn một chút thì bà tiên đỡ đầu của cậu lại xuất hiện trước mặt cô. Bà tiên đỡ đầu nói : “Tôi nghĩ không cần phải nói với bạn những gì bạn vừa học được khi làm những điều mà chỉ bạn mới có thể làm được. Báo đã trở thành loài động vật nhanh nhất trên trái đất không phải vì muốn giống rùa mà vì cậu ấy muốn phát triển tố chất đặc biệt của cậu ấy là chạy. Bằng cách làm những gì bạn giỏi, bằng cách phát huy những điểm mạnh của mình, bạn thực sự có thể là chính mình.

“Nhưng ta nghĩ có lẽ con đã học được nhiều hơn,” bà tiên đỡ đầu tiếp tục. “Bằng cách sử dụng những kỹ năng độc đáo của mình để giúp đỡ những người không có khả năng tương tự, bạn đã có được một số người bạn đặc biệt. Quả thực, thậm chí có khả năng – như bạn đã làm với con sư tử cái – kết bạn với kẻ thù.”

Và cùng với đó, bà tiên đỡ đầu của cao cổ lại biến mất.

Hươu cao cổ bước về nhà, với cái cổ vươn cao đến mức những chiếc sừng nhỏ trên đỉnh đầu (vừa đủ lớn để một con khỉ có thể tóm được) thậm chí có thể đã chạm tới tận đáy mây. Nó lâng lâng vui sướng và cảm thấy tự hào khi được là chính mình.

 

Comments