Cuối cùng thì việc cũng đã xong, nhưng với người thợ, đó là một ngày tồi tệ. Nó bắt đầu với anh ấy bằng việc tắc đường, sau đó khi thoát được ra khỏi rắc rối đó, chiêc xe tải cũ của anh lại bị xẹp lốp ở nơi vắng vẻ trên đoạn đường nông thôn. Chiếc cưa máy của anh bị trục trặc trong khi làm việc. Công việc dự định kéo dài đến 17h30 thì cuối cùng cũng đã hoàn thiện lúc 21h30. Anh mệt mỏi ra xe để trở về nhà thì cái xe tải đã quá cũ của anh lại không thể khởi động. Chúng tôi đành chọn giải pháp để nó ở lại đây và tôi sẽ đưa anh ấy về nhà. Ngày mai anh sẽ trở lại, sửa xe và nhân tiện sẽ dọn dẹp nốt những thứ còn bừa bộn ở nơi này.
Trong khi tôi chở anh ấy về
nhà, anh ấy ngồi im lặng như đá. Có lẽ đó là cách để anh không nổi khùng với nỗi
thất vọng và mệt mỏi của mình. Khi đến nơi, anh ấy mời tôi vào gặp gia đình anh
ấy. Và tôi cũng đồng ý vào nhà dù chỉ là để chào hỏi gia đình người đã giúp tôi
nhiều năm.
Khi
chúng tôi đi về phía cửa trước, anh ấy dừng lại một chút ở một cái cây nhỏ. Anh
cụng đầu nhẹ nhè nhiều lần vào thân cây trong khi hai tay vỗ nhẹ nhẹ vào chúng
nhiều lần. Hình như anh cũng có lầm bầm một vài điều gì đó.
Khi
cửa mở, vợ và con anh bước ra đón chúng tôi vào, anh ấy trải qua một sự biến đổi
đáng kinh ngạc. Khuôn mặt tượng đá của anh nở nụ cười thật tươi, đôi tay dang rộng,
anh ôm hai đứa con nhỏ và hôn vợ. Vợ anh đon đả dẫn tôi vào nhà với trà ấm và một
số đồ ăn nhẹ đã bày sẵn trên bàn.
Sau
đó, khi anh dẫn tôi ra xe để trở về. Chúng tôi đi ngang qua cái cây và trí tò
mò của tôi càng trỗi dậy nên tôi hỏi anh ấy về những gì tôi đã thấy anh ấy làm
trước đó.
“Ồ,
đó là cây rắc rối của tôi, anh ấy trả lời- Tôi treo mọi rắc rối của mình lên đó.
Tôi biết mình không thể không gặp rắc rối trong công việc, nhưng có một điều chắc
chắn, những rắc rối đó không thuộc về vợ con tôi. Vì thế khi gặp những rắc rối
trong công việc hằng ngày, tôi sẽ treo hết chúng lên cây này trước khi tôi mở cửa
bước vào nhà. Rồi sáng mai tôi lại lấy lại chúng.”
“Điều
buồn cười là,” anh ấy mỉm cười, “khi tôi ra lấy lại vào buổi sáng hôm sau, hầu
hết là chúng đã không còn ở đó nữa, hoặc nếu còn thì nó cũng không to lớn và cồng
kềnh như lúc tôi treo chúng lên vào đêm hôm trước.”
Tôi
nắm chặt tay anh, mỉm cười. Có lẽ tôi cũng phải trồng một cây nhỏ trước cửa nhà
mình.
Comments
Post a Comment