Ngày nghỉ lễ, bà đưa tất cả bọn trẻ đi mua sắm. Họ tới cửa hàng quần áo lớn nhất thị trấn. Bà đã chuẩn bị một số tiền đủ lớn ở trong ví củ mình nên nói với tất cả bảy đứa trẻ: 'Mỗi cháu có thể mua một chiếc váy. Đó là món quà của bà dành cho các cháu nhân dịp này. Hãy nhớ rằng mỗi cháu có 250 nghìn cho chiếc váy của mình'
Nói
rồi bà chọn một chiếc ghế đẹp đẽ và thoải mái,
ngả lưng ở đó và nhìn bọn trẻ háo hức đi mua đồ. Trẻ em được phép quyết
định loại quần áo nào chúng muốn và màu sắc nào
mà chúng ưng. Sau một giờ, mọi đứa trẻ đều có thứ
mà
họ muốn, ngoại trừ hải Chi. Cô đã thử rất nhiều bộ
váy nhưng đều không ưng ý. Cô ấy nói với bà, 'Cửa hàng này không có
thứ hợp
với cháu cả. Chúng ta đi chỗ khác nhé bà?”
'Có chuyện gì với cháu
vậy?
Đó là một cửa hàng nổi tiếng', bà nói. Nhưng Hải
Châu
bĩu môi và phàn nàn rằng cô ấy đã có hết tất cả các laoị váy
mà màu sắc mà cửa hàng này có, và cô không muốn mua về một thứ “đụng hàng”.
Và
ở cửa hàng tiếp theo, Hải Chi đã tìm được thứ cô muốn. Bà đã theo dõi tất cả những
điều này với nụ cười dịu dàng đặc trưng của mình. Trên đường trở về, khi họ
chen chúc lên taxi, Bà thì thầm với Hải Chi, 'Thật tốt là cuối cùng
cháu
cũng
đã chọn được một chiếc váy. Nhưng hãy cẩn thận, nếu không cháu
có thể giống như công
chúa đó. . .'
'Công chúa nào
ạ?' bọn trẻ hỏi.
'Người trong câu
chuyện.' Bà nói rồi vờ mỉm cười nhìn ngoài cửa sổ
taxi.
'Hãy kể
cho chsung cháu nghe về công chúa gì đó đi…, ồ, hãy nói cho chúng cháu
biết
đó
là công chúa nào!'
Được
rồi…và Bà bắt đầu với câu chuyện về nàng công chúa của mình.
Đó
là
câu chuyện về nàng công chúa không bao giờ thích bất kỳ bộ quần áo nào của mình-
bà bắt đầu với giọng ấm áp….
Ngyà
xưa có một vị Vua và hoàng hậu tốt bụng nhưng luôn buồn bã. Đất nước
thanh bình, không vương quốc bên ngoài nào đi dọa tấn công họ, thần dân vui vẻ, nông
dân được mùa bội thu. . . thì tại sao họ lại buồn đến thế? Bởi vì họ mong mỏi
có một đứa con mà không có.
Một ngày nọ, họ biết
được một nơi trong rừng ở vương quốc, nơi mà nếu bạn cầu nguyện chăm chỉ và sống
nhân hậu, bạn sẽ được ban điều ước. Họ đến đó và cầu nguyện nhiều ngày với
nữ thần rừng. Cuối cùng, lời cầu nguyện của họ đã được lắng nghe và nữ thần
xuất hiện trước mặt họ và hỏi họ ước điều gì.
Nhà vua và hoàng hậu cúi
thấp người và nói: “Chúng tôi mong có một đứa con”.
“Lời
cầu nguyện đã được tiếp nhận, bạn sẽ sớm có một bé gái,” nữ thần nói
trong
ánh sáng lung linh tỏa ra khắp khu rừng. 'Nhưng hãy nhớ, dù cô
ấy là một đứa trẻ đáng yêu, cô ấy cũng sẽ có một khuyết điểm. Cô ấy sẽ đam
mê quần áo đến mãnh liệt và điều đó sẽ khiến cuộc sống của các
ngươi
trở nên khó khăn. Các người vẫn muốn một đứa trẻ như
vậy chứ?'
Nhà vua và hoàng hậu
muốn có con đến nỗi họ sẽ đồng ý bất cứ điều gì. Vì vậy, nữ thần đã ban cho họ
điều ước và biến mất giữa những tán cây.
Chẳng bao lâu, như đã
nói, hoàng hậu hạ sinh một bé gái xinh xắn. Ôi, sinh vật nhỏ bé đó thật đẹp làm
sao, với mái tóc đen tuyền, hàng lông mi dày, những ngón chân và ngón tay dài.
Họ đặt tên cô ấy là Beena. Vương quốc vui mừng
trước niềm hạnh phúc của nhà vua và trong một thời gian, khắp nơi đều có niềm
vui trọn vẹn.
Beena lớn lên là một đứa
trẻ được mọi người yêu quý. Cô ấy ngày càng xinh đẹp hơn, với cách cư xử quyến
rũ và nụ cười sẵn sàng, cô ấy khiến trái tim mọi người tràn ngập niềm vui.
Nhưng, như nữ thần đã nói, cô ấy có một khuyết điểm—cô ấy thích quần áo mới! Cô
ấy yêu quần áo đến mức phải có một bộ quần áo mới mỗi ngày. Cô ấy sẽ từ chối
mặc cùng một bộ quần áo hai lần! Các thợ may từ khắp vương quốc và thậm chí cả
bên ngoài đã tạo ra những bộ quần áo đẹp đẽ, đặc biệt cho cô. Cô
ấy có tất cả quần áo váy với đủ các chất liệu từ lụa, cotton, len…và Beena có
tủ quần áo với tất cả các màu từ xanh lam, xanh lá cây, đỏ, hồng…
Có thể nói mọi màu sắc tự nhiên đều có mặt trong tủ quần áo của cô.
Có một thời gian, vua và
hoàng hậu rất vui khi cho cô ấy quần áo mới mỗi ngày. Nhưng chẳng bao lâu sau,
họ nhận ra rằng họ đang tiêu hết tiền bạc và thời gian vào việc tìm thợ may và
quần áo mới cho con gái mình! Điều này đã phải dừng lại.
Họ dỗ dành, dỗ dành, nài
nỉ, mắng mỏ nhưng Beena vẫn bất động. Cha mẹ cô hiểu đây chính là khuyết điểm
mà nữ thần đã cảnh báo họ nên cuối cùng quyết định đưa Beena đến gặp nữ thần
để tìm ra giải pháp.
Beena bước vào khu rừng
xanh thẫm và chờ đợi nữ thần xuất hiện. Thần rừng đến trong một luồng ánh
sáng xanh lục, chiếu sáng mọi thứ xung quanh cô ấy.
.
“Ta biết vấn đề của con,
con ạ. Thần
rừng nói. Ta sẽ gửi cho con một bộ trang phục mới mỗi ngày. Nó sẽ độc đáo,
màu sắc và thiết kế của nó sẽ làm con thích thú. Nhưng con nên nhớ một điều: Con không được mặc gì khác,
cũng không được trao đổi bộ quần áo này với bất kỳ người nào
khác. Nếu con làm điều đó, cuộc sống
của bạn sẽ khốn khổ.'
Hạnh phúc thay Beena đã
đồng ý với điều này. Rốt cuộc, tại sao cô ấy lại không vui nếu mỗi ngày được
mặc một chiếc váy mới?
Từ đó trở đi, Beena thức
dậy vào mỗi buổi sáng và thấy một chiếc áo hoặc chiếc váy mới đặc
biệt nằm cạnh giường, sẵn sàng để mặc. Đó là một giấc mơ trở thành sự thật đối
với cô ấy! Cô ấy tận hưởng niềm vui không ngừng nghỉ khi chọn những chiếc bông
tai, vòng tay và giày phù hợp, và mọi người liên tục khen cô ấy trông xinh đẹp
như thế nào.
Tuy nhiên, sau vài
tháng, sự phấn khích đã giảm dần. Không ai để ý khi Beena mặc một chiếc váy
tuyệt đẹp khác. “Ồ, đó là món quà của nữ thần,” tất cả họ đều nói
như vậy. “Đó không phải là thứ mà bạn và tôi hay
tất cả chúng ta có thể có được,” tất cả bạn bè của cô ấy nói, nhún vai rồi tản
ra chơi với nhau mỗi khi Beena xuất hiện và định chơi với họ
Beena càng buồn hơn. Rồi
một ngày lễ hội, khi đang đi dạo gần bờ sông, cô để ý thấy một cô gái mặc chiếc
váy cotton đơn giản. Có
điều gì đó trong cách cô gái bước đi và vẻ ngoài hấp dẫn của cô ấy khiến mọi
người phải quay lại nhìn. Beena nhận thấy mọi người đang ngưỡng mộ cô gái như
thế nào. Cô trở nên ghen tị vì không còn ai để ý đến bộ quần áo đẹp của cô nữa
nhưng họ lại dành nhiều lời khen ngợi cho cô gái ăn mặc đơn giản này. Cô ấy
quên hết lời cảnh báo của nữ thần và đi đến chỗ cô gái và nói, 'Bạn có thể lấy chiếc váy
của tôi và trao lại cho tôi chiếc váy
cotton trắng này của bạn được không? Nó đáng yêu đến mức khiến người ta không thể
rời mắt”.
Cô gái rất ngạc nhiên
khi công
chúa Beena nổi tiếng đã đề nghị đổi cái váy đơn giản mà
mẹ may cho cô để lấy cô có thể sở hữu chiếc váy có một không hai từ thần rừng. Cô không thể tin được
vào vận may của mình và vui vẻ trao chiếc sari của mình cho Beena. Sau đó cô ấy
mặc chiếc váy của Beena và bỏ đi để
khoe với bạn bè.
Ngay khi Beena mặc chiếc
váy của
cô gái kia
vào thì
có một tia chớp và một tiếng nổ lón. Khôg gian xung quanh cô thay đổi,
và cô thấy mình được đưa vào sâu trong rừng, trước mặt nữ thần.
“Beena,” nữ thần gọi. 'Ta đã nói với con rằng bạn không thể cho
hay đổi quần áo mà ta đã trao cho con. Nhưng hôm
nay con đã không nghe lời và đã làm điều đó! Con
sẽ phải chịu hình phạt vì vi phạm cam kết và không nghe lời ta. Ta sẽ phải đưa ngươi
rời khỏi thế giới loài người mãi mãi.”
Beena buồn bã nhìn
xuống. Cô nghĩ đến khuôn mặt đẫm nước mắt của cha mẹ cô, nỗi đau buồn của những
người dân trong vương quốc đã yêu thương cô tha thiết. Rồi cô ấy nói to, 'Con sẽ đi, nhưng hãy cho
tôi một điều ước cuối cùng. Hãy biến con thành thứ gì đó sẽ nhắc
nhở mọi người về công chúa yêu quý của họ, thứ mà họ thậm chí có thể thấy hữu
ích.'
Nữ thần mỉm cười và biến
Beena thành một cái cây. Bạn có biết Beena đã trở thành cây gì không? MỘT
CỦ HÀNH TÂY! Bạn có để ý hành tây có rất nhiều lớp không? Đó là tất cả những
chiếc váy mà Beena từng mặc. Và bạn có biết nếu bóc hết những lớp áo đó
đi thì củ hành tây còn lại gì không? Không còn gì cả, nó tất cả chỉ là những lớp
áo, từ ngoài vào trong. Và bạn có để ý thấy mắt mẹ bạn chảy nước khi cắt
hành không? Đó là bởi vì chúng ta không hề hay biết , giống như tất cả những
người dân trong vương quốc Beena, chúng ta vẫn rơi nước mắt với nàng công chúa
xinh đẹp và tốt bụng!
Sau khi nghe câu chuyện
này, Hải
Chi đã khóc: 'Bà ơi, con không muốn giống như
Beena. Con không muốn bị biến
thành một củ hành! Con hứa từ giờ trở đi sẽ không quan tâm và
đồi hỏi quá nhiều về quần áo của mình nữa!
Comments
Post a Comment