Câu chuyện 1. Thiếu trung thực bằng cách nói dối.
"Mít à," mẹ cô nói, "hãy đến cửa hàng thực phẩm và lấy cho mẹ mười quả trúng, đây là tiền; có đủ để cho mười quả trứng và thêm một cây kem cho con. Hãy nhớ nhìn đường cẩn thận không lại vấp ngã rồi vỡ trứng nhé". “Vâng thưa mẹ” Mít nhanh nhảu và sốt sắng nhận tiền rồi chân sáo chạy đi ngay lập tức. Chiếc kem mà mẹ cô gợi ý khiến cô hào hứng. Chú chó póc như thường lệ lại bán theo cô chủ nhỏ. Mẹ cô nhìn theo, rồi còn nhắc với “cẩn thận nhìn đường” bởi bà quá hiểu tính của con gái mình, cô ấy quá thích ngắm nhìn xung quanh và có lẽ khá bất cẩn.
Mít
đến cửa hàng tạp hóa, nhanh chóng lấy cho mình 10 quả trứng và tất nhiên là một
cây kem sô cô la rồi. Kem là thức cô thích nhất, và trời trưa thì lại khá nóng
nữa. Không thể đợi về đến tận nhà, cô bóc ke và ăn ngay, một tay xách trứng, một
tay cầm kem, cô và con póc lại líu ríu trở về. Đi được một đoạn, trờ nắng, chiếc
kem chảy ra ướt cả tay cô. Và khi một miếng sô cô la bọc ngoài cây kem gần rớt
khỏi cây kem, Mít hốt hoảng buôn tay cầm túi trứng để hứng mảnh sô cô la đó. Túi
trứng rơi bẹp xuống nền đừng, trứng vỡ tung tóe
Mít
đang gặp rắc rối lớn, cô ngồi thụp xuống bên túi trứng vỡ, buông cả cây kem, hai
tay nhấc chúng lên. Trứng vỡ hết cả và chảy cả ra ngoài đường. Cô khóc lóc thảm
thiết và con phóc thì chẳng hề lo gì cho cô chủ, nó còn mải mê cúi xuống lếm
kem
Lúc
đó có một cậu bé lớn đi ngang qua, chứng kiến vụ tai nạn, đi ngang qua đường
nói với cô: “Cô bé đừng khóc, hãy chạy về nhà kể với mẹ rằng con chó đã nhảy lên
để cướp kem của em và khiến em ngã và làm vỡ trứng. Như thế em sẽ không bị phạt.
Mít
nhanh chóng lau khô mắt và kinh ngạc nhìn cậu bé. "Nói dối mẹ tôi đi!"
cô ấy nghĩ. Mẹ sẽ không biết đâu và mình sẽ không bị mắng” Nhưng cò con phốc thì
sao, nó đâu có tội, và dù sao thì nó cũng luôn đi cùng mình và bảo vệ mình. Thật
tệ khi đổ lỗi cho người khác và cũng thật tệ khi không biết nhận lỗi"
- Hoặc là em có thể nói,cô chủ cửa hàng dã để trứng vào chiếc túi thủng- cậu bé lớn lại gợi ý như thể biết Mít đang nghĩ gì. Hãy nghĩ cách, có rất nhiều lý do, còn hơn cứ ngồi khóc như vậy.
Mít nhìn cậu bé rồi nhìn chiếc túi trứng vỡ. "không thể như thế được, cô chủ cửa hàng luôn tốt bụng, đô lúc còn cho Mít quà. Sẽ như thế nào nếu mẹ và cô cãi nhau". Chỉ cần nghĩ đến đó Mít lập tức trả lời.
-
Không, tôi thà bị phạt chục lần còn hơn
làm vậy. Mít nói với cậu bé rồi đứng lên kéo chú Phóc đi- Tôi sẽ nói cho mẹ biết
sự thật,"
Và
rồi Mít và chú Phóc đi về. Mít không thấy xấu hổ với con phóc và không thấy xấu
hổ về mình. Mít bất cẩn, nhưng cô không nói dối; chắc chắn cậu bé phải cảm thấy
xấu hổ!
Ghi nhớ:
Hãy
nói sự thật bằng bất cứ giá nào.
Câu chuyện số 2: Thiếu trung thực bằng cách im lặng
Chúng
ta vẫn còn nhớ cô bé Mít chứ. Tất nhiên rồi, đó là một cô bé tóc xoăn đáng yêu,
ngoan ngoãn, vui vẻ và người được mọi người yêu mến. Cô ấy rất trong sáng, vui
vẻ và tốt tính, người ta không thể không yêu cô ấy, và khi bạn nhìn vào đôi mắt
xanh trong sáng của cô ấy, bạn có thể thấy rằng cô ấy là một đứa trẻ thẳng thắn,
trung thực và không có gì phải giấu giếm. cô ấy đã cố gắng lắng nghe “lời tốt”
và làm những gì đúng đắn. Hôm nay chúng ta lại nghe thêm một câu chuyện về cô.
Một ngày nọ,Mít đang vui đùa với chú chó nhỏ
của cô, Phốc, trong căn bếp. Cô đuổi theo anh ta lên xuống, và anh ta lại nhảy
qua các chiếc ghế, trốn dưới tủ, luôn được Mít theo sau, cho đến khi cuối cùng
anh ta nhảy lên bàn và trong quá trình cố gắng thuyết phục anh ta xuống, Mít và
chú chó cùng lật đổ một khay đựng bột nếp mà mẹ để trên bàn. Trước đó Mít đã
cho Phốc uống một ít nước, và trong quá trình làm vậy, cô đã làm đổ một lượng
nước lớn xuống sàn nhà, khiến cho bột nếp rơi xuống nước và bị hỏng hoàn toàn.
Mẹ
tình cờ bước vào đúng lúc chiếc khay rơi đánh rầm, và cùng lúc đó, con chó nhảy
khỏi bàn xuống sàn, Mẹ tưởng nó đã làm điều đó, và Mít không nói rằng mình có lỗi,
nên tội nghiệp Phốc bị xích vào cũi và không được ăn tối như một hình phạt.
Mít
cảm thấy buồn về điều đó suốt cả ngày, và khi được đưa lên giường vào ban đêm,
mẹ đã rời xa cô, cô không đi ngủ như thường lệ mà trằn trọc trên gối cho đến
khi mái tóc xoăn nhỏ của cô rũ xuống. khá nóng và mệt. Cô bắt đầu nghĩ đến những
lười mẹ hay nói với cô rằng mỗi khi con người làm điều không tốt sẽ luôn có hai
giọng nói van lên trong đầu đó là “Lời tốt” luôn nói điều đúng đắn, “Lời xấu”
luôn xúi giục điều gian dối. Và con cần lắng nghe “lời tốt” và bỏ qua “lời xấu”
để trở thành người tốt. Và đúng lúc đó Mít bỗng nghe thấy “Lời tốt” nói: "Ồ,
Mít, bạn đã cùng Phốc lật đổ cái khay và nó đã phải chịu mọi trách nhiệm, bạn
thật hèn hạ!". Nhưng ngay lập tức “lời xấu” cũng chen vào. “đừng dại dột nếu
bạn không muốn bị phạt. Bạn đâu có đỗ lỗi cho Phốc đâu, chỉ là bạn không nói gì”.
Và rồi “lời tốt” và “lời xấu” như đang cãi nhau trong đầu cô khiến cô lo sợ và
bối rối. Hoặc là mình bị phạt hoặc là mình là người xấu tính, phải làm sao đây??
Không biết phải làm gì nên cô khóc to hơn. Mẹ cô nghe thấy tiếng động liền đến
xem có chuyện gì. Nhìn thấy mẹ, Mít lại nhớ đến lười mẹ nên cô bất ngờ thú nhận
tất cả:
Mẹ
cô ôm con gái nhỏ vào lòng mà nói:
Có
lẽ con gái nhỏ của tôi không biết rằng không chỉ nói dối mới biến ta thành người
thiếu trung thực mà chúng ta có thể trở thành kẻ thiếu trung thực chỉ bằng cách
là chúng ta không nói gì cả. Hôm nay con đã quyết định nói dù mẹ không hỏi, chứng
tỏ con đã nghe “lời tốt” và làm theo nó. Mẹ khen con!
Mít
ôm mẹ vào lòng, và có lẽ cô sẽ không quên bài học hôm nay “giữ im lặng, không nói
hết sự thật cũng là giả dối”
Và
tối đó Mít đã ngủ rất ngon!
Ghi
nhớ
Có
thể có sự giả dối mà không cần lời nói.
Câu chuyện số 3. Nói quá sự thật cũng là dối trá: câu chuyện ba chiếc lông vũ.
Một
ngày nọ, ba cô bé đang nói chuyện về mũ và lông vũ.
Cô
gái thứ nhất nói: “Tôi có một chiếc lông vũ dài trên chiếc mũ đẹp nhất của
mình, nó xõa xuống một bên”.
Rồi
cô gái tiếp theo nói: "Ồ! Lông vũ trên mũ của tôi còn dài hơn thế, vì nó
quấn quanh chiếc mũ";
Và
cô thứ ba nói: "À, như vậy là dài đấy! Nhưng lông vũ trên mũ của tôi còn
dài hơn nữa cơ, vì nó quấn quanh mũ và rủ xuống phía sau nữa".
Vào
Chủ nhật tuần sau, mỗi cô bé này cùng bố mẹ đi dạo trong công viên, đội chiếc
mũ đẹp nhất có gắn chiếc lông vũ tuyệt đẹp của mình; Mỗt người trong số họ chưa
bao giờ nghĩ rằng mình có thể gặp hai người còn lại với chiếc mũ lông vũ của mình,
nhưng đó chính xác là những gì đã xảy ra. Và cả ba cô bé đều nhìn vào mũ của
nhau. Thì ra cả ba chiếc lông vũ "dài" hóa ra chẳng là gì ngoài ba
chiếc lông vũ ngắn, nhỏ, gắn khiêm tốn trên chiếc mũ! Bạn có đoán được mỗi cô
gái cảm thấy xấu hổ như thế nào không?
Bạn
đã thấy một miếng dây thun bị giãn ra. Bạn có thể làm được bao lâu và nó sẽ ngắn
đi biết bao khi bạn ngừng giãn cơ! Mỗi cô gái đều muốn mình tốt hơn người kia, mỗi
cô gái đều “kéo dài” câu chuyện về chiếc lông vũ của mình, giống như sợi dây
thun bị căng ra mà quên mất điều đó.
Ghi nhớ
Khi
chúng ta "Kéo dài" một câu chuyện, chúng ta không Nói Sự Thật.
Comments
Post a Comment