“Có thể cho tôi được nhìn con mình một chút được không?” bà mẹ mới vui vẻ hỏi. Khi cái bọc nằm gọn trong tay cô và cô run run lật tấm tã sơ sinh mềm dịu để nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cô thở hổn hển, mắt nhòa lệ. Bác sĩ nhanh chóng quay đi và nhìn ra ngoài cửa sổ phòng sinh. Đứa bé sinh ra đã không có tai.
Những cuộc kiểm tra và thời gian đã chứng minh thính giác của bé rất hoàn hảo. Chỉ có ngoại hình của nó là không giống như những người khác, đó là một cậu bé không có tai.
Cuộc
sống vẫn diễn ra thật tốt đẹp với cậu bé trong tình yêu và sự chăm sóc của gia đình.
Và rồi một ngày nọ, khi đi học về cậu vội vã lao mình vào vòng tay mẹ khóc nức
nở. Bà thở dài, biết rằng đây sẽ là thời điểm đánh dấu cuộc đời cậu sẽ là một
chuỗi của những cuộc chiến đấu với chính mình.
Cậu
bé mếu máo kể lại với mẹ tron nước mắt. “Một cậu bé, một cậu bé lớn… gọi con là
kẻ lập dị.”
Anh
chàng lớn lên, đẹp trai mặc dù không may mắn. Anh ấy được bạn bè yêu thích, có
thể đã trở thành lớp trưởng, nếu không có điều đó. Anh ấy phát triển một tài
năng về văn học và âm nhạc. “Nhưng con nên giao lưu với những người trẻ khác,”
mẹ anh nhắc nhở, nhưng trong lòng cô ấy vẫn có một chút buòn bã và bối rối.
Cha
của chàng trai đã có buổi tư vấn với bác sĩ gia đình. Không có cách gì khác
sao? “Tôi tin rằng tôi có thể ghép vào một cặp tai ngoài, nếu chúng có thể được
tìm thấy người hiến cho cậu bé đôi tai” bác sĩ nói.
Và
từ đó, cuộc tìm kiếm bắt đầu để tìm một người sẵn sàng hy sinh như vậy cho
chàng trai trẻ. Hai năm trôi qua.
“Con sẽ đến bệnh viện, con ạ. Mẹ và cha đã tìm
thấy người sẽ hiến tai ngoài cho con. Nhưng đó là một bí mật,” cha nói.
Cuộc
phẫu thuật đã thành công rực rỡ, và một người mới đã xuất hiện. Tài năng của
anh chàng phát triển thành thiên tài, và trường trung học cũng như đại học trở
thành chuỗi chiến thắng của anh. Sau đó, anh chàng kết hôn và gia nhập nghề ngoại
giao. “Nhưng con phải biết!” Anh chàng thúc giục cha mình, “Ai đã hy sinh nhiều
nhiều đến vậy cho con? Con không bao giờ đủ để đền đáp.” “Bố không tin rằng con
có thể,” cha nói, “nhưng thỏa thuận là con không được biết… ít nhất là bây giờ.”
Rồi
năm thsng vẫn trôi đi, nhưng ngày đó đã đến… một trong những ngày tối tăm mà một
người con phải chịu đựng. Anh chàng đứng bên cạnh mẹ mình, bên quan tài của bà.
Dịu dàng, cha anh anh vuốt mái tóc đen dày của mẹ để lộ ra rằng bà — không có đôi
tai.
“Mẹ
luôn nói rằng Mẹ rất vui vì từ đó trở đi mẹ không cần phải cắt tóc nữa, mẹ đã
nuôi bộ tóc dài tuyêt đẹp này” cha anh thì thầm, “và không ai từng nghĩ rằng mẹ
của con kém xinh đẹp đi, phải không?” Sự đẹp thực sự không nằm trong vẻ bề ngoại,
mà nằm trong trái tim. Kho báu thực sự không phải là những gì có thể nhìn thấy,
mà là những gì không thể nhìn thấy. Tình yêu thực sự không nằm trong những việc
đã làm và đã biết, mà là trong những việc đã làm nhưng không được biết đến.
Comments
Post a Comment