Trẻ mới lớn thường có tính
bốc đồng, ít khi có sự cân nhắc hoặc suy
ngẫm về hậu quả. Họ bị kích thích bởi phần thưởng hơn là sợ
hãi về hậu quả. Chúng cũng thường có những hành vi lén lút nhỏ nhỏ do tính tò
mò, thích khám phá cảm giác lạ, đặc biệt là những hành vi nào bị cấm thì chúng
càng có xu hướng lén lút để làm. Và khi thực hiện các hành vi đi
ngược lại tiêu chuẩn của cha mẹ chúng thường
là che đậy hành vi phạm tội của mình.
Đối với những bậc cha mẹ thông thái, những hành vi này
nếu ở mức độ vừa phải không gây hậu quả quá nghiêm trọng thì đó có thể là cơ hội
để dạy cho trẻ những bài học về nhân quả, về việc cịu
trách nhiệm về hành vi của mình (bằng hậu quả
tự nhiên hoặc logic) từ đó giúp trẻ có thói quen cân nhắc trước khi hành động, đối
mặt với hậu quả hành động của mình
và nhớ sâu sắc hơn đến luật nhân quả, cái sẽ là chìa khóa để giảm bớt hoặc ngăn
chặn những hành động bốc đồng trong tương lai.
Câu chuyện vui sau đây rất bổ ích để cha mẹ và thanh thiếu niên về vấn đề này.
Tít
và Mít là anh em. Tít lớn tuổi hơn và thích mạo hiểm hơn. Anh ấy là người có xu
hướng nhảy vào và làm mọi việc, không dừng lại để nghĩ xem điều gì có thể xảy
ra cho đến sau đó. Mít là người trẻ hơn và thận trọng hơn, tính toán trước mọi
khả năng có thể xảy ra. Một ngày nọ, Tít và Mít được ở nhà một mình. Cha mẹ của họ đã đi đâu
đó và nghĩ rằng các cậu bé đã đủ lớn để có thể tin cậy được. Ít và Mít rất mừng về cơ hội này.
Một
số bạn bè của Tít ở trường đã nói về việc được phép uống rượu lần đầu tiên. Chúng nói với sự hãnh diện thực sự khiến cho Tít rất
ghen tị. Bố của Tít và Mít thích uống bia khi ông
đi làm về vào một số buổi tối. Mẹ của họ thì
không
hề uống rượu hay bia bao giờ.
Bất cứ khi nào Tít hỏi liệu bố rằng liệu
nó có thể nếm thử bia của bố mình không, mẹ anh nhanh
chóng nhảy vào và nói: “Khi con lớn hơn”. Bây giờ bố mẹ họ đã đi vắng, Tít nghĩ
đây là cơ hội để nếm thử rượu có vị như thế nào.
Anh
không dám chạm vào bất kỳ lon bia nào của bố vì bố sẽ biết có bao nhiêu lon bia
trong tủ lạnh và sẽ để ý nếu thiếu một lon. Anh biết mẹ cất một chai rượu mạnh
trong tủ mà dường như nó đã ở đó từ rất lâu rồi. Tít rót cho Mít và mình một
ly.
- Nếu mẹ phát hiện ra thì
sao?” Mít hỏi.
- Đừng lo, Tít trả lời,
khuyến khích em trai
uống rượu; Sẽ không ai biết đâu
Và rồi họ uống một chút. . . và một
chút nữa, và một chút nữa… Nó có vị nóng và bốc lửa.
Tít không biết anh ấy có thích hay không—nhưng anh ấy phải giả vờ nam tính trước
mặt em trai mình, phải không?
Một
lần nữa, Mít
lại bày tỏ sự lo lắng của mình. “Nếu mẹ thấy mức độ trong chai đã giảm thì
sao?”
Tít
đã không nghĩ xa đến thế, nhưng giờ anh đã có một ý tưởng tuyệt vời. “Chúng ta
sẽ tè vào chai,” anh nói. “Nó có cùng màu với rượu brandy và mẹ không uống vì thế sẽ không bao giờ biết được.”
Những ngày sau đó Mít
cảm thấy tội lỗi vì đã uống rượu mà mẹ anh không hề biết, và càng tội lỗi hơn
khi tè vào chai. Thỉnh thoảng anh ấy kiểm tra cái chai trong tủ - và kinh hoàng
khi thấy chai rượu hình như vơi đi.
Chắc chắn có người đang uống nó! Mẹ có phải là người nghiện rượu không?
Anh
ấy nói với Tít.
“Đừng lo,” anh trai anh của tít trấn an.
Nhưng Mít lại lo lắng. Anh không thể chịu được khi nghĩ
đến việc mẹ anh uống những thứ trong chai, nên cuối cùng anh lấy hết can đảm để
hỏi mẹ.
- Mẹ ơi, con thấy rượu mạnh
trong tủ sắp cạn rồi, Mít
cố nói một cách thản nhiên. Có phải mẹ đã
uống nó mỗi ngày không> Có phải mẹ là ngươi nghiện rượu không?
- Không hề, mẹ thản nhiên trả lời Tít một cách chắc nịch.
Con có biết tại sao chai rượu lại vơi đi không? Mẹ nói kèm theo một cái nháy mắt.
- Con..không biết…
- Mẹ dùng nó để làm món bò sốt vang, món mà hai đứa
con thích nhất đấy.
Tít và Mít há hốc mồm chạy vội vào nhà vệ sinh…
Đúng là bạn gửi đi cái gì thì lại nhận lại nguyên cái đấy.
Comments
Post a Comment