Câu chuyện 1: Răng mới của hà mã con- chuyện dành cho trẻ hay cắn bạn
Những sự cố thường xuyên nhất khi các bạn nhỏ chơi với nhau, đó là chúng có thể cắn nhau. Điều này chắc cha mẹ đang uôi con dưới 6 tuổi và giáo viên mầm non nhận thức rõ nhất. Thông thường thì không có vấn đề gì lớn xảy ra, bởi đôi khi trẻ dùng “cắn” như một phương tiện để giao tiếp. Tuy thế vẫn có nhiều trường hợp, nó thực sự là vấn đề với những vết cắn sâu gây đau đớn, thậm chí sợ hãi cho trẻ bị cán. Và những đứa trẻ hay cắn bạn có thể bị tẩy chay, xa lánh và khó có thể kết bạn.
Tất
nhiên là ở lứa tuổi này trách mắng nặng nề hay trừng phạt bằng những biện pháp
răn đe cứng rắn hoặc tước đi những đặ quyền phần lớn là không hợp lý bởi nó có
thể gây nên những tổn thương tâm lý cho trẻ nhỏ, thậm chí còn gai tăng những hành
vi hung hăng, chống đối khác.
Kể
cho con nghe những câu chuyện gần gũi, hấp dẫn kèm những lời nhắc nhớ nhỏ là cách
tiếp cận nhẹ nhàng và hiệu quả để có thể giúp trẻ từ bỏ những hành vi xấu, thay
thế nó bằng hành vi phu hợp trên cơ sở đảm bảo sự an toàn về cảm xúc cho trẻ.
Cậu
chuyện sau đây được áp dụng để thay đổi hành vi của một cô bé 4 tuổi rất hay cắn
bạn. Cô bé thực sự thích hà mã nên câu chuyện được cô bé chăm chú nghe với sự hào
hứng. Kết quả cô bé đã bỏ được thói xấu cắn bạn và dùng răng vào những việc hữu
ích.
Hà
Mã con vừa mọc thêm những chiếc răng mới, Hà mã bố mẹ mừng lắm nói rằng, đó sẽ là
những chiếc răng hữu ích nhất cho Hà Mã, đó cũng là dấu hiệu chỉ ra rằng Hà Mã con
đã sắp trưởng thành rồi. Bố mẹ dặn dò cô phải chăm sóc thật cẩn thận cho nó.
Hà
mã nghe thấy thế thì mừng lắm, rõ ràng đây là một sự kiện đáng để chúc mừng. Hà
Mã con muốn thông báo đến tất cả bạn bè của mình về sự xuất hiện của những chiếc
răng mới này, nhưng có vẻ điều đó không dễ dàng. Hình như mọi người ai cũng có
răng cả nên không quá chú ý đến răng mới của cô. Nói thật, ngoài việc hứng khởi
và tự hào ra thì Hà Mã con cũng chưa biết phải dùng nso để làm gì, dù sao thì nó
cũng là thứ mới mẻ, chưa thể dùng thành thạo được, hà mã con nghĩ vậy.
Hà
mã co rất thích kết bạn, và ở trường mầm non trong rừng thì luôn có bạn mới.
Khi một bạn ngự vằn mới vào lớp, Hà mã vội vàng chạy đến để kết bạn và nhân thể
khoe những chiếc răng mới của mình. Nhưng khoe thế nào nhỉ? Hà mã liền dùng những
chiếc răng của mình cắn vào tai Ngự vằn. Ngựa vằn kêu lên một tiếng rồi bỏ đi
chỗ khác mặc cho Hà mã đứng Nhe răng ra cười. Từ đó ngựa vằn không chịu chơi với
Hà mã nữa.
Khi
hươu cao cổ nhỏ đến chơi nhà chơi, hươu cao cổ cao quá nó không chịu cúi xuống để
nhìn bộ răng của hà mã, vì thế hà mã cắn một cái vào chân ngựa vằn. Hươu cao cổ
kêu lên một tiếng rồi cúi xuống nhìn Hà mã. Thay vì khen bộ răng của hà mã thì hươu
dùng đầu gạt hà mã ra rồi đùng đùng bỏ đi.
Rồi
khi khỉ đầu chó nhỏ đến chơi, Hà mã con cũng cắn vào tay bạn mình, nên khỉ đầu
chó nhỏ không chịu ở lại. Con khỉ đầu chó nhỏ đã bỏ đi.
Mọi
người đều bỏ đi, tại sao lại thế nhỉ, hà mã buồn bã nghĩ ngợi một mình..
Rồi
một ngày, Rùa nhỏ đến chơi. Cũng như các bạn trước Hà mã con muốn khoe bộ răng
mới nên cậu lại cắn bạn mình. Nhưng lần này thì khác lưng Rùa cứng và khỏe, hà
mã cắn vào thì bị đau răng nên nó vội buông mai rùa ra mà suýt xoa.
Rùa
nhỏ khôn ngoan không bị đau nên nó ở lại chơi với Hà mã. Đúng là rùa rất thông
minh và hiểu biêt như tất cả các con rùa khác. Rùa chỉ cho Hà mã con một lối đi
mới. Rùa nói với Hà mã
Tớ
đã nhìn thấy bộ răng chắc khỏe của cậu rồi, điều đó thật tuyệt. Nhưng răng không
phải để cắn bạn bè, họ sẽ bị đau và bỏ đi. Đôi khi nó còn làm cho chính bạn đau
như vừa rồi cậu cắn tớ đấy. Hãy nhớ răng là để cắn cỏ ngọt ngào, cắn trái cây
thơm ngon để nuôi dưỡng cơ thể vào còn để sạch răng nữa.
Thế
là Hà Mã Con đã biết, răng dùng để cắn cỏ, món ăn tốt nhất cho hà mã. Từ đố hà
mã không còn dùng răng để cắn bạn nữa, và nhờ đó các bạn lại đến chơi với cô. Có
bạn bè đến chơi cả ngày thật là tuyệt!
Câu chuyện số 2: Dành cho trẻ hay đấm bạn- Chuyện của Roo và Dingo.
Ý
tưởng cho câu chuyện này xuất phát từ một hội thảo nhóm ở Singapore nhằm đáp ứng
nhu cầu về chiến lược cho một cậu bé bốn tuổi liên tục đánh những đứa trẻ khác.
Ngày
xưa, ở một vùng thảo nguyên rất xa, có hai người bạn là Kangaroo nhỏ và Chó nhỏ
chơi với nhau rất thân. Kangaroo nhỏ tên là Roo và chó nhỏ có tên là Dingo. Những
người bạn này thường gặp nhau ở hồ nước khi gia đình họ xuống uống nước mỗi
ngày. Họ thích làm mọi việc cùng nhau - trượt xuống bờ hồ, té nước và chơi trốn
tìm giữa những cây liễu mọc bên rìa hố nước.
Nhưng
khi Roo ngày càng lớn hơn và khỏe hơn, cậu bắt đầu dùng đôi tay kangaroo của
mình để đấm bạn mình. Roo thấy trò này vui quá, vừa đấm vừa hát:
Đấm
này, đấm này, đấm cho đã tay, đấm cho gió bay, đấm cho đến ngày ta thành nhà vô
địch…
Dingo
bé nhỏ không nghĩ trò chơi mới này thú vị chút nào và cố gắng tránh đến gần bạn
mình. Roo đuổi theo Dingo bé nhỏ và vừa đuổi vừa hát:
Đấm
này, đấm này, đấm cho đã tay, đấm cho gió bay, đấm cho đến ngày ta thành nhà vô
địch…
Cuối
cùng gia đình của Dingo cũng tìm được một hố nước khác để đến uống mỗi ngày,
còn Roo thì bị bỏ lại một mình trong hố nước mà không có ai chơi cùng. Thay vào
đó, anh ta cố đấm vào cái cây và hát:
Đấm
này, đấm này, đấm cho đã tay, đấm cho gió bay, đấm cho đến ngày ta thành nhà vô
địch…
Nhưng
thân gỗ của cây liễu già quá cứng đối với đôi tay của anh. ỐI - đau quá!
Kangaroo bé nhỏ đã từ bỏ việc chơi loại trò chơi này. Roo không thích bị tổn
thương.
Thời
gian trôi qua, mùa mưa lại đến. Trong khi những cơn mưa đang trút xuống, gia
đình Kangaroo không đến hồ nước nữa vì họ có thể tìm thấy nước để uống ở mọi
nơi trên thảo nguyên - trong những vũng nhỏ trong đá và những dòng suối nhỏ chảy
qua bãi cỏ dài.
Cuối
cùng mưa tạnh, đất khô cằn, gia đình bé Kangaroo quay lại hố nước uống nước.
Nhưng mọi thứ trông hoàn toàn khác - cơn mưa đã cuốn trôi một số cây liễu non mới
sinh xuống bờ bùn và xuống nước, còn cây liễu già thì đang kêu cứu.
Roo
bé nhỏ dùng đôi tay khỏe mạnh của mình để nhặt từng cây con lên và mang chúng
lên bờ, ra khỏi bờ bùn trơn trượt. Sau đó, anh ta đào một số lỗ trên vùng đất
nâu trù phú và trồng những cây liễu non vào những ngôi nhà mới và an toàn.
Cảm
giác thật tuyệt khi được sử dụng đôi tay của mình theo cách này. Đột nhiên tay
anh không còn muốn đấm nữa mà cảm thấy vui vẻ và mãn nguyện hơn bao giờ hết.
Kể
từ thời điểm này, cây liễu già và tất cả các cây con của mẹ đều trở thành những
người bạn mới của Roo, họ mời Roo và gia đình cậu đến ngủ dưới bóng mát trong
những ngày hè nóng bức.
Khi
những vũng nước nhỏ hơn khô cạn, Dingo bé nhỏ giờ cũng đã lớn hơn và gia đình
quay trở lại hố nước của Roo, và họ chia sẻ bóng mát của những cây liễu suốt
mùa hè dài nóng nực.
Roo
và Dingo rất vui khi được quay lại với nhau lần nữa, chúng đã quên chuyện đánh đấm
ngày xưa, và quan trọng hơn là Roo bây giờ không dùng những cánh tay lực lưỡng
của loài Kangaroo để đánh đấm nữa, cánh tay đó dùng để làm những việc có ích giúp
đỡ mọi người. Chúng trượt xuống bờ bùn,
té nước và chơi dưới bóng râm của những cây liễu mới. Khi gió thổi mạnh, cành
liễu cúi xuống cù vào lưng họ, lá liễu hát xào xạc giúp họ ngủ ngon.
Câu chuyện số 3. Chiếc áo của Nhím con- Chuyện dành cho trẻ hay cào bạn
Câu chuyện này được sáng tạo để dành cho những đứa trẻ hay cào cấu những đứa trẻ khác. Cha mẹ không muốn cắt móng tay cho trẻ (một chiến lược thiết thực cho tình huống này), vì vậy giáo viên đã thành công bằng một câu chuyện giúp trẻ sử dụng tay một cách cẩn thận.
Ngày
xửa ngày xưa, Nhím và những người bạn của cô đang đi dạo trong rừng. Đó là một
ngày đẹp trời và họ quyết định ra sông để đi dã ngoại.
Nhím
vượt qua từng người bạn của mình khi họ bước đi. Nhím muốn là người đầu tiên
sang sông. Nhím luôn muốn là người đầu tiên mỗi khi đi đâu đó cùng bạn bè.
Nhưng cô không nhận ra rằng những chiếc gai sắc nhọn của cô đã làm xước từng
người bạn của cô khi cô lao qua họ.
Khi
Nhím dẫn đầu, cô ấy chạy trước và biến mất dọc theo con đường. Khi đến bờ sông,
cô quay lại tìm bạn bè nhưng không thấy họ đâu cả. Nhím bước trở lại khu rừng,
nhìn từ bên này sang bên kia con đường. Cuối cùng cô cũng tìm thấy chúng đang bận
rộn trong bụi rậm, hái những chiếc lá dày bóng loáng.
“Bạn
đang làm gì vậy?” cô hỏi bạn bè.
“Chúng
tôi đang may cho bạn một chiếc áo khoác đặc biệt,” bạn bè cô trả lời, “để những
chiếc bút lông sắc nhọn của bạn không thể làm xước chúng tôi nữa”.
Những
người bạn đặt những chiếc lá dày lên người Nhím cho đến khi tất cả những chiếc
lông sắc nhọn của nó được bao phủ bởi một lớp lông mềm mại màu xanh lá cây sáng
bóng.
Sau
đó, những người bạn vui vẻ đi bộ ra sông và ngồi trên bờ sông và cùng nhau tận
hưởng chuyến dã ngoại.
Câu chuyện số 4: Chú lùn với bàn tay nhân hâu- Chuyện dành cho trẻ hay dùng tay đẩy bạn.
Ngày
xửa ngày xưa, ở một vùng đất xa xôi, có một đội quân người lùn được cai trị bởi
một vị vua mạnh mẽ, cứng rắn nhưng cũng rất tốt bụng. Những chú lùn chăm chỉ
này rất khỏe mạnh và làm việc cho nhà vua của họ một cách vui vẻ.
Buổi
sáng sẽ thấy đám người lùn này cù vào rễ cây con để đánh thức chúng. Cuối ngày,
họ đào đất để tìm kiếm kim cương cho vị vua của mình. (các con biết đấy, từ
xa xưa trong tất cả các chuyện cổ tích các chú lùn đều là thợ đào kim cương).
Sau một ngày làm việc vất vả, nhà vua luôn đảm bảo cho các chú lùn có thức ăn
ngon, bổ dưỡng để ăn và ông luôn nói những lời tử tế, cảm ơn họ vì đã làm việc
chăm chỉ và trung thành.
Mọi
chuyện đều ổn ở vương quốc này cho đến một ngày, một chú lùn nhỏ từ vương quốc
khác đến ở. Lúc đầu anh ấy được chào đón vì anh ấy cũng có vẻ chăm chỉ và tốt bụng.
Nhưng càng ngày, chú lùn nhỏ này càng trở nên tàn ác hơn. Khi đến lúc đánh thức
các cây non, thay vì cù vào rễ của chúng, anh ta lại kéo, khá mạnh, khiến các
cây con bị thương nặng. Khi đoàn quân nhỏ đi đào kim cương, anh ta sẽ đi theo
phía sau, khi không có ai để ý, anh ta sẽ đẩy chú lùn nhỏ đi trước mặt khiến
anh ta ngã và tự làm mình bị thương. Sau khi những chú lùn tốt bụng đào xong
viên kim cương của họ lên, anh ta sẽ lấy chúng, không muốn tự mình làm công việc
khó khăn này.
Cuối
cùng, những chú lùn tốt bụng đã chịu đựng đủ và quyết định sẽ không liên quan
gì đến chú lùn xấu tính này nữa.
Cùng
lúc với việc những chú lùn tốt bụng không muốn liên quan gì đến anh ta nữa, chú
lùn nhỏ này bắt đầu nhận thấy điều gì đó rất kỳ lạ, một điều gì đó rất khủng
khiếp… bàn tay của anh ta đang thay đổi và trở nên khô cứng, thô nháp và nhăn
nhúm! Mỗi lần anh nhổ một cái cây một cách đau đớn, đôi bàn tay mềm mại của anh
lại trở nên khô cứng hơn; mỗi lần anh ấy đè bẹp một con bọ, tay anh ngày càng thô
nháp hơn; mỗi lần đẩy một người bạn, tay anh lại càng nhăn nhúm. Chúng thậm chí
còn chuyển sang màu sắc khủng khiếp! Mỗi ngày trôi qua, bàn tay của anh càng trở
nên tồi tệ hơn. Cuối cùng anh ta đến gặp nhà vua và nói: 'Chuyện gì đang xảy ra
vậy, chuyện gì đang xảy ra vậy, hãy làm cho nó dừng lại đi, ngài có thể giúp
tôi được không?'
Vị
vua già với trí tuệ của mình ngồi im lặng một lúc rồi nói: 'Đúng, tôi có thể
giúp ngài, nhưng trước khi tôi giao cho ngài điều gì có thể giúp được, ngài phải
hứa rằng từ nay trở đi ngài sẽ dùng đôi tay của mình để giúp đỡ. hãy giúp đỡ và
tử tế. Bạn phải hứa rằng mọi việc làm của bạn sẽ được thực hiện bằng bàn tay
nhân ái'. ‘Tôi hứa, tôi hứa’, chú lùn nhỏ nói, ‘tôi phải làm gì đây?’
Vua
già dặn: ‘Hàng ngày ngươi phải đi thăm cái giếng sâu trong núi. Bên giếng có một
bà già ngồi; bạn phải yêu cầu cô ấy rửa tay bạn trong nước từ giếng từ thiện. Bạn
phải yêu cầu cô ấy rửa tay cho bạn mỗi ngày cho đến khi bạn cảm thấy chúng bắt
đầu mềm ra, cho đến khi bạn cảm nhận được sự tốt lành và nhân hậu trong bàn tay
mình.'
Và
thế là, hàng ngày, chú lùn nhỏ này đi đến cái giếng sâu trong núi, và mỗi ngày
bà già, với lòng kiên nhẫn và sự dịu dàng tuyệt vời, rửa tay cho chú lùn nhỏ, vừa
hát vừa hát:
Với
đôi bàn tay thật mềm mại và đôi bàn tay thật nhân hậu, với sự dịu dàng mãi mãi.
Ngày
qua ngày bàn tay của chú lùn được rửa sạch và ngày qua ngày bà già hát:
Với
đôi bàn tay thật mềm mại và đôi bàn tay thật nhân hậu, với sự dịu dàng mãi mãi.
Lúc
đầu, chú lùn nhỏ nghĩ việc đó thật lãng phí thời gian: bàn tay của chú vẫn còn
cứng và có màu sắc khá kinh khủng. Nhưng thời gian trôi qua, chú lùn bắt đầu cảm
thấy tay mình thay đổi; lúc đầu khó nhận thấy, nhưng sau đó độ cứng giảm đi và
màu sắc thay đổi. Chú lùn nhỏ có thể cảm nhận được sự tốt lành và ân cần đang đến
trong tay mình, nó thực sự có thể cảm nhận được!
Cuối
cùng cũng đến một ngày, bà già bên giếng rửa tay cho chú lùn lần cuối. Cô lau
khô đôi bàn tay dịu dàng của anh với lòng tôn kính vô cùng và nắm chúng trong
đôi bàn tay già nua, tốt bụng của mình, rồi chào tạm biệt chú lùn nhỏ.
Chú
lùn nhỏ liền quay lại gặp nhà vua và chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của ông.
‘Không có gì đâu’, nhà vua nói, ‘và bây giờ bạn phải ra ngoài và thực hiện lời
hứa chỉ dùng đôi tay của mình để làm những việc tốt, tử tế.'
Và
bạn có biết không, đó chính là điều mà chú lùn nhỏ đã làm! Anh ta đi từ vương
quốc này sang vương quốc khác, đề nghị hỗ trợ mọi lúc, mọi nơi mà anh ta có thể
giúp đỡ. Và mọi nơi anh đến, mọi người luôn nhắc đến chú lùn lang thang với bàn
tay tốt bụng
Comments
Post a Comment