Một lần, một người đàn ông già và một người trẻ đang ngồi bên bờ của một con sông hoang dã và dữ dội.
“Thầy ơi,” học trò hỏi, “tại sao thời gian chảy thẳng, nhưng luôn luôn sóng sánh, đôi khi chậm lại đến mức dường như dừng hoàn toàn, nhưng có lúc lại chảy cuồn cuộn, gấp gáp như ngựa phi nước đại, như mây cuộn trên trời lúc sắp bão giông?
Thầy nhìn vào dòng nước
đang sôi sục và trả lời:
“Bạn thấy đó, có một số
viên đá lớn dưới lòng con sông nhô lên và rất nhiều viên sỏi nhỏ. Hãy tưởng tượng
rằng con sông chính là cuộc đời của bạn. Nếu bạn chỉ vui mừng với những dịp lớn
- như đám cưới của bạn sắp diễn ra vào tháng sau, hoặc như một đứa bé mới sẽ đến
sau một năm, hoặc doanh nghiệp mới mà bạn sẽ khởi đầu sau năm năm... - thì bạn
sẽ băng qua cuộc đời của mình trong vài bước nhảy, giống như nhảy từ một viên
đá này sang viên đá khác. Ngược lại, nếu bạn tiến bước từng bước nhỏ trên những
viên sỏi, tận hưởng niềm vui từ những điều nhỏ bé: một ngày nắng, vẻ đẹp của rừng
thu, một cuộc trò chuyện tốt, sau này nhìn lại cuộc đời bạn, bạn sẽ không thấy
mười viên đá lớn, mà thay vào đó là nhiều dấu vết của riêng bạn, và mỗi dấu vết
đó bạn có thể nhớ lại với nụ cười hạnh phúc. Và bạn sẽ thấy rằng con đường bạn
đã đi qua dài hơn nhiều.”
“Nhưng thưa thầy, khi con
yêu hoặc khi con làm công việc mà con thích hoặc khi con trò chuyện với bạn bè
- thời gian trôi qua nhanh chóng. Nhưng thời gian kéo dài mãi, thậm chí dường
như dừng lại khi con đau khổ, khi con sợ hãi hoặc khi con cảm thấy cô đơn.”
“Bạn thấy đấy,” ông già
trả lời với vẻ buồn, “điều này là đúng. Khi chúng ta không hạnh phúc, chúng ta
không sống mà chỉ tồn tại, vì vậy thời gian nằm yên trong ví của chúng ta, nó
không bị tiêu đi. Và chỉ khi chúng ta hạnh phúc, chúng ta trả giá bằng đồng xu
thời gian, những đồng tiền hữu hạn trong cái ví thời gian của đời mình.”
Comments
Post a Comment