Cách đây nhiều năm, ở một làng nọ có một chàng trai trẻ tên là Công Thạch, người kiếm sống bằng nghề đập đá. Dù khỏe mạnh nhưng anh không hài lòng với số phận của mình và ngày đêm phàn nàn về điều đó. Một ngày nọ khi anh phá những tảng đá lớn trong hẻm núi hoang vu, anh phát hiện một tảng đá lạ, ấm áp và rất nặng. Nghi có vàng anh dùng hết sức để phá, không ngờ đó là tảng đá giam giữ một vị thần tiên. Thần tiên được cứu thoát khỏi lời nguyền giam trong đá nên rất biết ơn Công Thạch, ngài trò chuyện với anh, thấy anh phàn nàn về cuộc sống của mình thần bèn nói.
-
Bạn khỏe mạnh và bạn còn cả cuộc đời phía trước, rất nhiều thanh niên cũng đang
làm việc như bạn, tại sao bạn luôn phàn nàn?'
- Số tôi thật đen đủi mặc dù tôi sống thiện lương, tôi chẳng có mấy giây phút sung sướng, suốt ngày úp mặt vào đá giữa cái nắng thiêu đốt cũng như cái lạnh tê người.
Vừa lúc đó thì có một chiếc xe ngựa chở một nhà quý tộc chở đầy châu báu
đi ngang qua. Lau mồ hôi trên khuôn mặt lấm lem, Công Thạch chép miệng đầy cay
đắng nói:
-
Giá mà tôi cũng không thể trở thành một quý tộc, thật là sung sướng biết bao.
Vị
thần tiên mỉm cười với anh và nói:
-
Vì anh đã giải thoát cho ta, ước mơ đó sẽ trở thành hiện thực.
Nói
rồi vị thần tiên phất áo, bay lên trời. Công Thạch chưa khỏi bàng hoàng thì anh
thấy mình đã biến thành quý tộc, ở trong một cung điện xa hoa với điền trang rộng
lớn, có nhiều người hầu và ngựa.
Từ
đó anh ấy thường ra ngoài mỗi ngày với đoàn người theo dõi ấn tượng của mình và
rất thích nhìn thấy những người bạn đồng hành cũ của mình xếp hàng bên lề đường,
nhìn anh ấy một cách kính trọng.
Vào
một buổi chiều như thế, nóng nực không chịu nổi; ngay cả dưới chiếc dù vàng của
mình, Công Thạch vẫn đổ mồ hôi nhiều như những ngày còn là thợ đập đá. Khi đó
anh nhận ra rằng mình không thực sự quan trọng đến thế: phía trên anh là các
hoàng tử và hoàng đế, nhưng cao hơn tất cả là mặt trời, không vâng lời ai - mặt
trời là vị vua thực sự.
-
Giá mà ta được là mặt trời, Công Thạch rên rỉ, khi đó ta sẽ ở trên mọi người và
không còn phải chịu cái nắng nóng thiêu đốt này nữa.
Công
Thạch vừa dứt lời thì bất ngờ vị thần tiên lại hiện lên - "Điều ước sẽ thành hiện
thực"- thần tiên nói với giọng buồn bã bởi tham vọng quá lớn của Công Thạnh. Rồi
cũng bất ngờ như lúc xuất hiện, ngài biến vào trong không gian.
Và
Công Thạch đã trở thành mặt trời như anh mong muốn.
Trong
khi anh ta đang tỏa sáng trên bầu trời, ngưỡng mộ sức mạnh to lớn của mình để
làm chín trái cây hoặc đốt cháy nó theo ý muốn, một điểm đen bắt đầu di chuyển
về phía anh ta. Vết đen ngày càng lớn, Công Thạch nhận ra rằng đó là một đám
mây đang lan rộng xung quanh mình, khiến anh không còn nhìn thấy Trái đất nữa.
'Thần
tiên!' Công Thạch kêu lên. 'Mây mạnh hơn mặt trời! Tôi muốn trở thành một đám
mây!'
'Như
ý muốn!' thiên thần trả lời.
Công
Thạch lại biến thành một đám mây và anh nghĩ rằng cuối cùng mình đã thực hiện
được ước mơ của mình.
'Tôi
rất mạnh mẽ!' anh hét lên khi che khuất mặt trời.
'Tôi
vô địch!' anh tạo sấm sét khi đuổi theo những con sóng.
Nhưng
trên bờ đại dương hoang vắng có một tảng đá granit to lớn sừng sững, lâu đời
như chính thế giới. Công Thạch cho rằng tảng đá đang thách thức mình và anh gây ra
một cơn bão mà thế giới chưa từng thấy. Những đợt sóng lớn dữ dội xô vào tảng
đá, cố gắng giật nó ra khỏi mặt đất và ném nó xuống đáy biển sâu.
Vững
chắc và bình thản, tảng đá vẫn ở nguyên chỗ cũ.
'Thiên
thần,' Công Thạch nức nở, 'tảng đá mạnh hơn đám mây! Tôi muốn mình trở thành một
tảng đá!'
Và
Công Thạch đã bị biến thành tảng đá đó.
'Ai
có thể đánh bại tôi bây giờ?' anh tự hỏi. 'Tôi là thứ mạnh mẽ nhất trên thế giới!'
Và
cứ thế nhiều năm trôi qua, cho đến một buổi sáng, Công Thạch cảm thấy có thứ gì
đó đâm vào ruột đá của mình, kéo theo đó là cơn đau dữ dội, như thể một phần cơ
thể đá granit của anh đang bị vỡ thành từng mảnh. Sau đó, anh nghe thấy những
tiếng thịch thịch nặng nề, dai dẳng và lại cảm thấy cơn đau khủng khiếp đó.
Quá
sợ hãi, anh kêu lên:
“Thần
tiên ơi, có người đang muốn giết tôi! Anh ấy có nhiều quyền lực hơn tôi, tôi muốn
được như anh ấy!'
'Như ý muốn!' Thần tiên nói giọng như khóc. Đây là lần cuối cùng ước mơ thành hiện
thực. Vĩnh biệt anh. Thần tiên nói xong bay vút lên trời.
Bùm một cái, côn thạch biến thành người đập đá. Và
từ đó Công Thạch lại đập đá mỗi ngày như xưa, nhưng anh không phàn nàn nữa bởi
phàn nàn giờ đây cũng chẳng ích gì.
Bài học cuộc sống
Lòng tham của con người là vô hạn, đén cả thần tiên cũng không thể đáp ứng được. Điều đó càng đúng hơn với thanh thiếu niên. Nếu cha mẹ đáp ứng những mong muốn của con, nó sẽ đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Khi người ta dễ dàng có được mong muốn, họ sẽ không quý trọng nó, họ dễ dàng chán nó dù nó là bất kỳ thức quý giá nào. Cha mẹ vì thế không nên đáp ứng những mong muốn của con cái một cách dễ dàng, nó chỉ kích thích lòng tham và tạo nên những đứa trẻ vô ơn.
Con người đôi khi không thực sự biết mình muốn gì, đặc biệt là người trẻ, do đó cha mẹ ngoài việc đáp ứng còn là người định hướng cho con, giúp con hiểu điều con cần và điều con muốn. Hầu hết nên để các điều con muốn là điều con tự kiếm lấy cho mình.
Sự trợ giúp, đáp ứng mọi mong muốn của con không thay đổi được cuộc sống của con cho dù cha mẹ có là thần tiên đi chăng nữa. Thành công phải đến từ những phẩm chất bên trong.
Comments
Post a Comment