Và đó là lý do tại sao Hiện tại lại được gọi là 'Món Quà!' (‘Present!')- Một câu chuyện gia đình xúc động.
Anh lặng lẽ mở tủ quần áo của vợ mình. Những chiếc áo dài đẹp nhất mà anh từng thấy nàng mặc, có thể chúng mới được mặc một lần, hoặc có thể là hai lần. Những chiếc váy mà nàng đã từng hồ hởi, sung sướng ngắm nghía, ôm vào lòng cả tối rồi được cất đi chờ dịp đặc biệt.
Anh mở hộp đồ trang sức của cô. Nó được gói gọn gàng với những chiếc vòng cổ và hoa tai đã lâu không được đeo đến nỗi anh thậm chí còn quên mất rằng cô có chúng. Có những chiếc nhẫn và vòng tay mà cô ấy đã nâng niu cẩn thận. Có những chiếc vòng tay cũ mà mẹ anh đã tặng cho cô, chiếc vòng tay cô mua để từ khi con gái mới lên năm tuổi với ý định trao cho cô dâu trong ngày cưới. Chúng cũng được đóng gói trong túi lụa, tất cả là để dành cho một dịp đặc biệt.
Anh
đi đến tủ đựng đồ sành sứ trong phòng ăn. Những hàng ly pha lê và đồ sứ đắt tiền
nhìn anh buồn bã. Bộ dao kéo bằng bạc anh mua cho cô vẫn còn nằm trong chiếc bao
bằng da lộn, chúng cũng đang chờ những dịp đặc biêt. Có rất nhiều quà lưu niệm
xung trong ngôi nhà, chúng đang nhìn chằm chằm vào anh một cách u ám.
Anh
nhìn bức ảnh người vợ yêu dấu treo trên tường, được trang trí bằng những bông
hoa nhài tươi xâu thành chuỗi.
Anh
vừa mới thực hiện nghi lễ cuối cùng cho cô ngày hôm qua. Nàng đã rũ bỏ lời thề,
bỏ lại anh một mình trên thế gian sau một thời gian dài chịu đựng những cơn đau
của bạo bệnh.
Anh
cầm một tấm ảnh nhỏ giản dị của nàng để ở một góc khiêm tốn trên bàn trang điểm, áp
nó vào ngực, anh thì thầm với nàng trong nước mắt: Em ngốc lắm biết không, mọi
thứ tốt nhất em đều để dành cho dịp đặc biệt…Giờ thì còn có dịp đặc biệt nào
cho em.
Đột
nhiên lòng anh quặn lại, anh cũng như nàng thôi dù anh không để dành thứ vật chất nào cho
dịp đặc biệt, nhưng những lời yêu thương nhất, điều anh muốn nói nhất, anh vẫn
giữ nó ở trong tim để chờ những dịp đặc biệt. Anh không ngờ sẽ chẳng còn dịp đặc
biệt nào cho nàng và anh, có cả nàng và anh…
Anh
nhìn lại tất cả mọi thứ, tất cả những thứ cô đã mua với bao nhiêu tâm huyết
nhưng lại không bao giờ có cơ hội sử dụng nữa, tất cả như những mũi tên bắn vào
tim anh…
Tại
sao cô ấy không mặc những chiếc áo dài tuyệt đẹp đó, tại sao cô ấy không mặc những
chiếc váy đáng yêu đó? Tại sao cô lại dành cả cuộc đời mình để tằn tiện và cật
lực cho ngày mai, ngày mà cô không bao giờ thức dậy? Tại sao cô không bộ dao kéo
bằng bạc và những chiếc ly pha lê cho những bữa cơm chiều?
Tại
sao anh không nói những lời anh muốn nói vào những buổi tối về muộn khi nàng đang
ngồi đợi anh bên bàn ăn.
Có
gì đặc biệt hơn những thời điểm đó???
Có
ai đặc biệt hơn anh, hơn nàng, hơn các con và hơn gia đình này??
Anh
ôm chặt ảnh nàng thổn thức trong hối tiếc!!
Chắc
chắn có rất nhiều ý nghĩa trong việc tiết kiệm cho những ngày mưa gió, tích lũy
đẻ sẵn sàng cho những giai đoạn có thể sẽ khó khăn, nhưng đồng thời chúng ta phải
học cách sống trong hiện tại. Hãy sống một cuộc sống trọn vẹn và đừng lo lắng về
ngày mai, ở New Zealand đã là ngày mai rồi!
Quá
khứ là Lịch sử; Tương lai là một Bí ẩn; Hôm nay là một Món Quà từ Thiên Chúa, Hiện
tại là một Món Quà từ Thiên Chúa. Và đó
là lý do tại sao Hiện tại lại được gọi là 'Món Quà!' (‘Present!')
Comments
Post a Comment