Hai người đàn ông đều bị bệnh nặng, ở cùng một phòng bệnh. Một người đàn ông được phép ngồi dậy trên giường một giờ mỗi buổi chiều để các kỹ thuật viên hút dịch màng phổi cho ông để ông có thể thở một cách dễ dàng hơn. Giường của ông ấy nằm cạnh cửa sổ duy nhất của căn phòng.
Người
đàn ông còn lại phải dành toàn bộ thời gian nằm ngửa. Và đương nhiên ông ấy không
thể nhìn gì ngoài trần nhà. Sự cô đơn khiến họ không biết phải làm gì ngoài việc
nói chuyện với nhau. Và vì thế mỗi ngày hai người đàn ông nói chuyện hàng giờ
liền. Họ nói về vợ con, gia đình, nhà cửa, công việc, việc tham gia nghĩa vụ
quân sự, nơi họ đã đi nghỉ. Và mỗi buổi chiều, khi người đàn ông trên giường cạnh
cửa sổ có thể ngồi dậy, anh ta sẽ giết thời gian bằng cách mô tả cho người bạn
cùng phòng tất cả những gì anh ta có thể nhìn thấy bên ngoài cửa sổ.
Mỗi
ngày người đàn ông ở giường bên chờ đợi đến thời điểm người bạn cùng phòng của
mình được ngồi dậy để chọc dịch màng phổi. Đó là một giờ mà thế giới của anh ta
sẽ được mở rộng và trở nên sinh động hơn bởi mọi hoạt động và màu sắc của thế
giới bên ngoài thông qua sự mô tả của người bệnh kia. Qua lời kể của người bệnh
bên cửa sổ đó, cuộc sống sinh động như hiện ra trước mắt người bệnh còn lại này.
Cửa sổ nhìn ra công viên có hồ nước xinh xắn. Những chú vịt và thiên nga chơi
đùa trên mặt nước trong khi trẻ em lái những chiếc thuyền mô hình của mình. Đôi
tình nhân trẻ khoác tay nhau dạo bước giữa những bông hoa đủ màu sắc cầu vồng.
Những cây cổ thụ to lớn tô điểm cho cảnh quan và có thể nhìn thấy khung cảnh
tuyệt đẹp của đường chân trời thành phố từ xa.
Khi
người đàn ông bên cửa sổ mô tả tất cả những điều này một cách chi tiết, người
đàn ông ở phía bên kia căn phòng sẽ nhắm mắt lại và tưởng tượng ra khung cảnh đẹp
như tranh vẽ. Một buổi chiều ấm áp, người đàn ông bên cửa sổ miêu tả một đoàn
diễu hành đi ngang qua. Mặc dù người đàn ông kia không thể nghe thấy ban nhạc -
nhưng anh ta có thể nhìn thấy nó trong tâm trí mình khi người đàn ông bên cửa sổ
miêu tả nó bằng những từ ngữ mô tả.
Dù
sao thì ông ta cũng thật may mắn vì được nằm cái giường bên cạnh cửa sổ đó- người
đàn ông còn lại nghĩ. Rồi đột nhiên, một ý nghĩ nham hiểm xuất hiện trong đầu ông
ta. Tại sao người bệnh kia được trải nghiệm mọi thú vui khi nhìn thấy mọi thứ
trong khi bản thân anh ta lại không bao giờ nhìn thấy được thứ gì? Nó có vẻ
không công bằng. Lúc đầu ý nghĩ này khiến người đàn ông cảm thấy tự xấu hổ. Mình
có quá ghen tị chăng? Tại sao mình lại nghĩ như thế? Nhưng ngày tháng trôi qua
và anh không được nhìn thấy nhiều cảnh đẹp hơn nữa, sự ghen tị của anh dần biến
thành sự oán giận và nhanh chóng khiến ông trở nên hậm hực và chua chát cho số
phận của mình. Ông ta bắt đầu trằn trọc và thấy mình không thể ngủ được. Lẽ ra
mình cũng phải được ở bên cửa sổ đó - ông ta nghĩ, và giờ đây ý nghĩ làm thế nào
để mình được nằm ở giường cạnh cửa sổ thay thế cho người đàn ông kia đã ám ảnh ông
ta.
Một
đêm khuya, khi ông ta đang nằm nhìn lên trần nhà, người đàn ông bên cửa sổ bắt
đầu ho. Anh ấy bị tắc hoặc sặc chất nhầy hay đờm ở trong phổi. Nếu có y tá, họ
sẽ hút đờm dãi cho ông và ông sẽ đơn giản là được cứu sống. Người đàn ông còn lại
quan sát trong căn phòng thiếu ánh sáng và thấy người đàn ông kia đang vùng vẫy
bên cửa sổ mò mẫm tìm nút bấm gọi y tá bên thành giường. Nhưng ông ấy có lẽ do
thiếu ô xi não nên đã không thể tìm thấy nút bấm đó. Người đàn ông còn lại này
hoàn toàn có thể bấm nút trên giường của mình để gọi y tá vào và cứu người bạn
bệnh bên cửa sổ kia. Ông đã sờ sẵn tay vào nút bấm nhưng lại quyết định không làm
điều đó. Chưa đầy năm phút, cơn ho và nghẹt thở chấm dứt, cùng với đó là tiếng rít
yếu dần và tắt hẳn. Bây giờ chỉ có sự im lặng – sự im lặng chết chóc.
Sáng
hôm sau, y tá đến mang nước và bữa sáng đến cho họ, cô ấy phát hiện người bệnh trên
giường cạnh cửa sổ đã chết. Cô rất đau buồn và gọi nhân viên bệnh viện đến đưa
xác ông ấy đi. Ngay khi thấy đã đến thời điểm thích hợp, người đàn ông kia hỏi
liệu ông ta có thể được chuyển đến giường cạnh cửa sổ của người đàn ông xấu số
kia không, cô y tá nói điều đó có thể thực hiện được nếu đó là mong muốn của ông.
Việc chuyển giường được thực hiện ngay sau đó khi nhân viên thay chăn ga gối đệm
và dọn hết đồ đạc của người đàn ông xấu số kia đi. Được sang chiếc giường mơ ước,
người đàn ông kia chậm rãi và đầy đau đớn, anh chống người lên bằng một khuỷu
tay để nhìn thế giới bên ngoài lần đầu tiên sau gần một tháng. Cuối cùng mình sẽ
có được niềm vui khi tự mình nhìn thấy tất cả- ông ta hồ hởi với ý nghĩ đó. Anh
cố gắng từ từ quay người nhìn ra ngoài cửa sổ cạnh giường.
Nhưng
cái mà anh nhìn thấy là một bức tường. cái cửa sổ đó đối diện với một bức tường
xám xịt.
Ông ta nằm bịch xuống giường, nỗi thất vọng tràn trề bao trùm toàn bộ tâm trí, khi y tá mang cơm chiều đến, người đàn ông hỏi cô y tá điều gì đã thôi thúc người bạn cùng phòng quá cố kia đã mô tả những điều tuyệt vời diễn ra bên ngoài cửa sổ như vậy khi nó chỉ đơn giản là đối diện với bức tường? Cô y tá trả lời rằng người đàn ông đó là một người bị mù và ông ấy thậm chí còn không thể nhìn thấy bức tường bên ngoài cửa sổ. Cô ấy nói: “Có lẽ anh ấy chỉ muốn động viên anh thôi”.
————————————-
Lời
nói của chúng ta là vũ khí mạnh mẽ mà chúng ta có thể sử dụng để nâng đỡ người
khác, xây dựng sự tự tin, giá trị bản thân và cảm giác hạnh phúc và tự lực tổng
thể của họ. Có rất nhiều điều chúng ta có thể làm để hoàn thành mục tiêu
này…chia sẻ vài lời tử tế với ai đó, khen ngợi người khác, ghi nhận một cách lịch
sự, một lời động viên…danh sách này vẫn tiếp tục kéo dài. Câu chuyện hôm nay là
một ví dụ điển hình về kiểu động viên sưởi ấm trái tim của một cá nhân khác,
nhưng nó cũng minh họa cho sự ghen tị, hẹp hòi và một phần nào đó là độc ác xuất
phát từ sự hẹp hòi đó.
Bạn
sẽ là người nào? Ánh sáng của bạn sáng như thế nào? Sự lựa chọn là của bạn!
Comments
Post a Comment