Cô bé nghỉ hè được về quê sống với ông bà ngoại hai tuần. Mặc dù gia đình của cô bé không quá giàu sang nhưng có lẽ là con mọt nên cô được bố mẹ rất chiều chuộng và đáp ứng gần như toàn bộ những mong muốn của cô. Dẫu vậy cô bé cũng không hài lòng lắm về cuộc sống của mình khi trong lớp cô có những cô cậu bạn có những thứ mà cô không thể có. Nhân cơ hội này bố mẹ cô hy vọng bà nội, vốn là một bà giáo rất tâm lý sẽ giúp cho cháu gái nhỏ của mình điều chỉnh được tính cách khó ưa đó để có thể có cuộc sống hạnh phúc hơn.
Cô bé rất yêu quý ông bà nội của mình và khá hứng thú với cuộc sống ở quê với những trải nghiệm mới lạ, tuy thế mỗi khi trời mưa không thể đi chơi được cô lại đòi hỏi từ ông bà những thiết bị hiện đại mà cô vẫn dùng nhưng không thể đưa về quê được. Và mỗi lần như vậy cô ấy lại khóc lóc. Một lần cô bẽ buồn bã và hờn dỗi vì không thể có được máy chơi game hiện đại để chơi, bà của cô nói “cháu gái xinh đẹp của bà, có rất nhiều thứ cho cháu khám phá ở đây nhưng cháu lại không muốn, bà sợ rằng cháu sẽ lại giống như nàng CÔNG CHÚA U SẦU tội nghiệp mất thôi”. Cô bé nhìn bà hỏi “công chúa u sầu là ai hả bà, có phải là một nhân vật trong câu chuyện của bà không? Hãy kể cho cháu nghe đi bà nội”. Bà âu yếm ôm cô bé vào lòng, cô bé ngoan này lúc nào cũng muốn nghe bà kể chuyện mà. Và bà bắt đầu kể…
Ngày
xửa ngày xưa có một nàng công chúa có tất cả mọi thứ. . . à, gần như tất cả mọi
thứ. Cô sống trong một cung điện lớn. Sau vua và hoàng hậu, cô là người quan trọng nhất
trong cả nước. Tất nhiên, là công chúa, cô có mọi thứ mà cô có thể mơ ước. Bạn
có thể tưởng tượng được điều đó
không? Nếu cô ấy muốn thứ gì đó, tất cả những gì cô ấy phải làm là nói ra với bố mẹ và nó sẽ được
trao cho cô ấy. Là một công chúa thời hiện đại, cô có tất cả những đồ chơi hiện
đại mới nhất. Cô ấy có một cung điện đồ chơi được xây dựng đặc biệt chứa đầy
búp bê Barbie và Ken cùng tất cả các phụ kiện của chúng. Cô có những trò chơi điện tử mới nhất được chơi trên
màn hình plasma lớn lấp đầy cả bức tường trong phòng chơi của cô. Và riêng
phòng chơi của cô đã lớn bằng những ngôi nhà mà một số gia đình trong vương quốc
của cô sinh sống. Tuy nhiên, bất chấp tất cả những điều này, cô thường mất hứng
thú, buồn chán hoặc cảm thấy cô đơn.
Đôi
khi công chúa mở cửa sổ phòng chơi và nhìn xuống đường phố bên dưới. Ở đó, cô
nhìn thấy những đứa trẻ khác đang chơi trò nhảy lò cò hoặc đuổi bắt, cười đùa,
trò chuyện và ca hát. Những âm thanh do
chúng tạo ra thực sự không giống thứ âm nhạc nào cô đã nghe nhưng nó thực sự cuốn
hút.
“Tại
sao những đứa trẻ đó lại tạo ra những âm thanh đó?” Một ngày nọ, công chúa hỏi
bảo mẫu hoàng gia của mình.
“Tôi
đoán đó là vì họ hạnh phúc,” bảo mẫu hoàng gia trả lời.
Lại
nhìn xuống bọn trẻ, công chúa nói: “Tôi cũng muốn được hạnh phúc. Điều gì sẽ
làm tôi hạnh phúc?”
Bảo
mẫu hoàng gia chưa bao giờ rơi vào tình thế khó khăn như vậy trước đây. Giá như
cô có thể cho công chúa ra đường chơi với những đứa trẻ khác thì công chúa cũng
có thể bắt đầu học cách cười và vui vẻ. Giá như công chúa có một vài người bạn
để cô ấy có thể chia sẻ những câu chuyện, nói về cảm xúc của mình hoặc chỉ làm
một số điều thú vị với một người bạn.
Người
bảo mẫu thậm chí còn bắt đầu nghĩ đến những suy nghĩ có lẽ quá ngu xuẩn hoặc hoang đường
đối với một bảo mẫu hoàng gia. Cô tự hỏi liệu công chúa có thích chơi trò ném dép ống bơ với những đứa trẻ khác
trên đường phố hay không, hay liệu cô ấy sẽ cười như thế nào hay sẽ kinh hãi khi đi chân trần trên bùn dọc bờ
sông và có lẽ sẽ làm bẩn một trong những chiếc váy nhỏ xinh của mình. Cô ấy sẽ
như thế nào nếu cô không cần phải bận
tâm về ngoại hình của mình hay không thèm quan tâm đến việc người
khác nghĩ gì về cô ấy? Nhưng tất nhiên đây không phải là những điều mà một bảo
mẫu hoàng gia có thể nói với công chúa mà vẫn giữ được công việc của mình. Ngoài
ra, công chúa sẽ không bao giờ được phép làm những việc đó, bất kể bảo mẫu có
nghĩ gì đi chăng nữa.
Vậy
bảo mẫu hoàng gia đã nói gì? Cô phải nghĩ ra điều gì đó để trả lời câu hỏi của
công chúa. Đang suy nghĩ, cô nhìn thấy đôi giày của mình. Có lẽ đã có câu trả lời.
Cuối cùng cô ấy nói: “Nếu chúng ta có thể tìm thấy đứa trẻ hạnh phúc nhất vương
quốc, công chúa có thể đứng vào vị trí của
đứa trẻ đó, thậm chí có thể bước theo bước chân của cô ấy và lúc đó công chúa sẽ
biết cảm giác hạnh phúc là như thế nào”.
Công
chúa ngay lập tức yêu cầu nhà vua cử cả một tiểu đoàn cận vệ đi tìm kiếm đứa trẻ
hạnh phúc nhất vương quốc. Công chúa nói: “Khi tìm thấy nó, hãy mang đôi giày của
đứa trẻ đến cho ta ngay”. Công chúa này khá
thông minh, cô ấy nghĩ chỉ cần đi đôi giày của cô bé hạnh phúc đó có nghĩa là cô
đã đứng vào vị trí của cô bé hạnh phúc đó, đi theo bước chân đó và hạnh phúc sẽ
đến với cô.
Người
cận vệ của nhà vua đã tìm kiếm và tìm kiếm. Công chúa mất kiên nhẫn khi giờ biến
thành ngày và ngày biến thành tuần. Ngày nào cũng mấy lần cô hỏi: “Họ đã tìm được
đứa trẻ hạnh phúc nhất chưa? Đôi giày bạn đã hứa với tôi đâu rồi?”
Sự
chờ đợi khiến công chúa băn khoăn. Đôi giày của đứa trẻ hạnh phúc nhất sẽ trông
như thế nào? Đó sẽ là giày công sở, bốt thời trang hay giày thể thao hàng hiệu?
Chúng sẽ có màu gì? Hồng, đỏ, xanh, vàng? Đôi giày hạnh phúc chắc chắn phải có
nhiều màu sắc. Chúng sẽ được trang trí bằng hoa, nơ hay chuông? Liệu chúng có
đèn nhấp nháy giống như đôi giày cô từng thấy được quảng cáo trên tivi không?
Cô ấy không thể đợi được.
Ngày
qua ngày, công chúa cứ hỏi bảo mẫu hoàng gia của mình: "Khi nào họ sẽ mang
giày cho tôi?" Cuối cùng ngày đó cũng đến. Người bảo mẫu hoàng gia chạy
vào phòng công chúa với tin tức, "Công
chúa, đã có tin rồi,
tôi có một tin tốt, một tin xấu, cô muốn nghe tin nào trước"
“Hãy
cho tôi biết tin vui trước đã,” công chúa nhỏ phấn khích kêu lên.
“Ồ,”
bảo mẫu hoàng gia nói, “tôi rất vui được nói rằng cận vệ hoàng gia đã tìm thấy đứa
trẻ hạnh phúc nhất trên toàn vương quốc.”
“Vậy
giày của tôi đâu?” công chúa sốt ruột hỏi.
“Đó
là tin xấu,” bảo mẫu hoàng gia trả lời. “Đứa trẻ hạnh phúc nhất vương quốc lại
không có đôi giày nào. Cô ấy đi chân đất”
Bà nội kết thúc câu chuyện quay nhìn xuống lòng mình
thì thấy cô cháu gái đang nghĩ suy gì đó đăm chiêu lắm và hình như cô ấy hơi hơi
rơm rớm nước mắt. Bà nội hỏi: Con dang nghĩ gì?
- Con đang thấy tội nghiệp cho công chúa quá, cuối cùng
thì lại không có đôi giày cho cô ấy và cô ấy sẽ mãi mãi không hạnh phúc
Bà nội vuốt mái tóc của cháu gái nói rằng: Công chúa
không hạnh phúc không phải vì không có đôi giày đó, ngay cả khi có nó công chúa
cũng sẽ vẫn như vậy thôi. Cháu có thấy không, cô bé hạnh phúc nhất vương quốc lại
là cô bé mà đến đôi giày bình thường cũng không có. Điều đó cho ta thấy rằng hạnh phúc không phải là những
gì chúng ta sở hữu. Điều khiến công
chúa không hạnh phúc là bởi cô ấy không biết quý trọng những gì mình có. Cháu
thấy những đứa trẻ trên phố rất hạnh phúc dù chúng không có lâu đài, không có
trò chơi điện tử, chúng hạnh phúc vì chúng đang khám phá cuộc sống, khám phá giá
trị của tình bạn, khám phá chính mình, chúng hạnh phúc vì chúng yêu quý và trân
trọng những cái mà chúng có. Hãy tìm hạnh phúc trong chính mình ngay cả khi ta
không thể có điều ta mong muốn.
Cô bé ôm lấy bà thủ thỉ. Cháu hiểu rồi nội ơi, cháu thấy
mình rất hạn phúc với những gì cháu có lúc này, cháu sẽ không buồn và đòi hỏi nữa…
Comments
Post a Comment