Nguyễn Nguyên là một học sinh kém về môn Toán. Cha mẹ của cậu bé đã thử mọi cách: gia sư, người hướng dẫn, sách hướng dẫn, các phương pháp toán học tư dưy tiên tiến, trung tâm học tập đặc biệt. Tóm lại, họ đã thử mọi thứ có thể để giúp con trai mình vượt qua khó khăn trong môn Toán.
Và trong một nỗ lực cuối cùng, họ đưa cậu ấy vào học tại một trường trường Công giáo địa phương vì nghe đồn một cách mơ hồ rằng ở đó học sinh thường học rất đều các môn, kể cả học sinh kém. Ngay sau ngày đầu tiên từ trường trở về mẹ cậu bé thấy con trai mình có vẻ mặt khác lạ- căng thẳng và rất nghiêm túc- cái rất hiếm thấy trước kia. Cậu thậm chí còn quên cả thơm má mẹ, thay vao đó cậu lập tức đi thẳng vào phòng và bắt đầu học.
Sách vở và giấy tờ được trải rộng khắp phòng và Nguyễn Nguyên đang làm việc chăm chỉ. Mẹ cậu thực sự ngạc nhiên tuy thế bà không làm phiền cậu. Một lát sau mẹ gọi cậu xuống ăn tối.
Và
lại thêm một lần mẹ bị bất ngờ nữa, ngay sau khi ăn xong, không phải là ra với cái
điều khiển tivi để xem chương trình thế giới động vật yêu thích, cậu bé lập tức
quay trở lại phòng mà không nói một lời, và trong thời gian ngắn, anh lại tiếp
tục học như trước.
Điều
này kéo dài một thời gian, ngày qua ngày, trong khi mẹ cố gắng hiểu điều gì đã
tạo ra sự khác biệt.
Cuối cùng, hết học kỳ một, Nguyễn Nguyên cũng mang về nhà bảng điểm của mình. Cậu đặt nó lên bàn, lặng lẽ đi lên phòng và tiếp tục học. Mẹ cậu nhìn cậu đã đi hết cầu thang và vào phòng mới cầm từ bảng điểm lên xem. Thật bất ngờ ngoài sức tưởng tượng; Điểm toán của cậu là toàn bộ những con số 10.
Bà không thể giữ được sự tò mò. Bà đến phòng của cậu và nói: “Con trai, điều này thật tuyệt vời! Con đạt tất cả các điểm tối đa cho môn toán. Đó là gì? Điều gì đã giúp con nhiều như vậy? Có phải là các thầy dòng và các nữ tu rất nghiêm khắc không?”
Nguyễn Nguyên nhìn mẹ và lắc đầu.
“Vậy thì,” bà trả lời, “Có phải là sách, chương trình, kỷ luật, bài giảng đạo, đồng phục? Hay đó là một thứ gì, cái khiến con của mẹ tiến bộ thần kỳ như vậy?”
Nguyễn
Nguyên nhìn mẹ và nói: “Vào ngày đầu tiên con đến lớp, con đã thấy ngay phía trên
của bảng, có một người đàn ông bị đóng đinh vào DẤU CỘNG, con đã biết ở trường này họ
không đùa giỡn, không dọa suông. Và con tưởng tượng ra nếu con không thể làm được
phép trừ, phép nhân, hay phép chia thì việc bị đóng đinh vào các dấu đó sẽ khủng
khiếp như thế nào. Và bay giờ con biết, toán cũng không có gì là quá khó….
Comments
Post a Comment