Chú chim ruồi nhỏ màu xanh cảm thấy buồn bã và mệt mỏi. Anh ta bị lạc khi đi du lịch cùng gia đình, những người đang tìm kiếm một nơi ấm áp hơn để nghỉ đông. Khi màn đêm buông xuống, sau nhiều thời gian tìm kiếm nhưng không gặp may, anh đã trú ẩn trong một hang động nhỏ tìm thấy trên sườn núi. Trong hang chỉ còn lại vài cành khô và lá bị gió thổi bay. Mặc dù việc tự ăn uống không phải là điều đáng lo ngại, nhưng vì anh ấy luôn giỏi việc đó nên việc không biết liệu mình có gặp lại những người thân yêu hay không khiến anh ấy vô cùng đau buồn.
"Đừng đi xa chúng ta, phải theo sát khi chúng ta di cư. Đó là một hành trình
dài"
bố
mẹ anh đã luôn lặp đi lặp lại với anh. Nhưng anh ấy sẽ rất phấn khích với tất cả
những điều nhỏ nhặt mà anh ấy sẽ khám phá được trong cuộc hành trình ấy, anh liên
tục ngó nghiêng, há hốc miệng, chiêm ngưỡng những điều kỳ diệu này. Và khi anh
mải mê với những điều mới lạ anh đã không còn để ý đến đàn, anh đã tách xa họ lúc
nào không hay. Ngày hôm đó, khi đang bay, anh đã nhìn thấy một tia sáng, hình ảnh
phản chiếu từ trên cây, và không hề nhận ra, anh sà xuống thấp và đến gần để
xem đâu là nguồn gốc của ánh sáng tuyệt đẹp. Trong khi những con chim khác chỉ
tiếp tục cuộc hành trình, không nhận thấy sự vắng mặt của anh ấy.
Và
anh đã khám phá ra một hồ nước trong như pha lê khổng lồ đẹp như tranh vẽ; một
cảnh tượng khiến anh hoàn toàn ngạc nhiên.
-"Ồ!!"
anh kêu lên khi thấy mình phản chiếu trong nước,
-"Thật
tuyệt vời!!"
Anh
chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì giống như vậy. Mặt trời bắt đầu chiếu những
tia sáng xuống mặt nước, và chúng trở thành những phản chiếu vàng rực rỡ khiến cho
anh gần như bị lóa và không nhìn thấy gì rõ ràng. Đó là một cảnh tượng ngoạn mục.
Ở
đó anh chơi đùa, bay trên mặt nước, chơi đùa với hình ảnh phản chiếu của chính
mình; lấy mặt nước tĩnh lặng làm gương, ngắm mây trắng lướt qua trên đầu. Thời
gian trôi qua mà anh không nhận ra, và khi anh lên được độ cao và định kể cho
gia đình để có thể cho họ xem những gì anh đã tìm thấy, nhưng không thấy ai cả,
cả đằng trước và cả đằng sau, cả phía trên và cả phía dưới. Cha mẹ và các anh
chị em của anh vẫn tiếp tục cuộc hành trình và họ không thể nghe thấy tiếng
anh.
Đột
nhiên một nỗi sợ hãi lớn lao dâng lên trong anh. Tất cả vẻ đẹp đó biến mất khỏi
mắt anh, và anh chỉ có thể nghe thấy những tiếng động kỳ lạ làm tăng thêm nỗi sợ
hãi và cảm giác bất an trong anh. Tiếng kêu của những loài chim lạ vang vọng khắp
khu rừng, và mọi thứ tưởng chừng như đẹp đẽ cho đến nay lại trở nên u ám và ma
quái. Mặt trời bây giờ dường như chỉ tỏa bóng râm, và anh sợ bị bỏ lại một mình
trong rừng. Anh bay ra khỏi cây để tìm kiếm gia đình nhưng màn đêm buông xuống
và anh vẫn cô đơn. Vì vậy, anh ta tìm một nơi để trú ẩn và qua đêm. Với những
chiếc lá nhỏ tìm thấy trong hang, anh ấy đã làm một chiếc tổ nhỏ. Nó hơi ồn ào
vì lá cây quá khô, nhưng ít nhất nó mang lại cho anh chút ấm áp đêm đó. Ngày
hôm sau, khi tỉnh dậy, anh không nhớ mình đã đi lạc, nhưng ngay sau khi thức dậy,
mọi chuyện lại hiện lên trong đầu anh và anh bắt đầu lo lắng.
-"Ôi
chúa ơi! Tôi sẽ làm gì ở đây một mình? Gia đình tôi ở đâu?” và anh ấy nhanh
chóng nhận ra mình nhớ họ đến nhường nào.
Cha
mẹ anh luôn nhắc nhở anh rằng, nếu một ngày nào đó anh bị lạc, điều anh nên làm
là không đi xa nơi cuối cùng họ cùng nhau, đặt mình ở một nơi đủ cao để có thể
nhìn thấy anh khi họ đi tìm, và rằng anh ta không bao giờ nên để nỗi sợ hãi
ngăn cản mình nhìn thấy thực tế.
-"Đúng
rồi!!" anh ấy nói, khi nhớ lại điều này,
-
“Bố mẹ bảo nếu bị lạc thì phải làm sao nên tôi không có gì phải sợ cả. Gia đình
tôi hiện đang tìm kiếm tôi và chúng tôi sẽ sớm được ở bên nhau.”
Thế
là anh rời khỏi hang động nhỏ của mình, cảm ơn nó đã cho anh nơi trú ẩn đêm đó.
Một lần nữa mọi thứ bên ngoài đều đẹp đẽ, và niềm tin rằng anh sẽ tìm thấy gia
đình mình khiến anh vui vẻ bay đến một nơi mà anh chưa từng biết đến. Chẳng bao
lâu sau, anh lại tìm thấy cái hồ xinh đẹp, và ở đó anh tìm thấy cái cây cao nhất,
nơi anh đang ngồi. Trong khi chờ đợi, chú chim bắt đầu vo ve và dần dần những
chú chim nhỏ sống ở đó cũng hòa theo chú. Anh ta nói với họ rằng anh ta bị lạc,
và những con chim quyết định hót thật to để bất cứ ai đi ngang qua cũng có thể
nghe thấy chúng. Chẳng bao lâu sau, bài hát của họ có thể được nghe thấy từ rất
xa và điều này đã giúp gia đình anh nhanh chóng tìm thấy anh.
Sau
ngày hôm đó, chú chim ruồi nhỏ của chúng tôi đã khôn ngoan hơn một chút. Bây giờ
anh ấy biết rằng anh ấy phải luôn thông báo cho gia đình mình biết khi nào họ sẽ
bay đi trong chuyến di cư của họ. Anh ấy cũng biết rằng trong suốt cuộc đời
mình, anh ấy sẽ gặp những người khác sẵn sàng giúp đỡ anh ấy. Và, quan trọng nhất,
anh học được rằng khi nỗi sợ hãi lấn át anh thì những điều đẹp đẽ nhất cũng có
thể trở nên đáng sợ nhất.
Comments
Post a Comment