Có một người tiều phu sống ở một ngôi làng nhỏ ở bìa rừng. Anh ta kiếm sống bằng cách kiếm củi ở bìa rừng và bán chúng cho những người dân trong thị trấn. Công việc đơn giản này không giúp anh kiếm đủ tiền trang chải cho cuộc sống vốn dĩ đã nghèo khó của mình. Vì thế gia đình anh bữa đói nhiều hơ bữa no. Một ngày nọ, anh nhìn thấy một nhà sư đang ngồi thiền ở bìa rừng nơi anh thường kiếm củi. Anh quyết định đến gặp nhà sư để xin lời khuyên kiếm thêm tiền.
Khó khăn lắm
người tiều phu mới khiến nhà sư mở mắt và hỏi ông cách kiếm thêm tiền. Nhà sư
khuyên người tiều phu nên mạo iểm hơn đi sâu vào trong khu rừng rậm đến những nơi
ít người đặt chân tới và tìm kiếm những cây gỗ quý, nếu như vậy anh có thể kiếm
được thức ăn trong một tháng chỉ bằng cách làm việc trong một ngày. Theo gợi ý đó,
người tiều phu đi vào rừng và thật may mấnnh tìm thấy cây đàn hương. Bằng cách chặt
hạ chúng, anh ấy có thể kiếm được nhiều hơn những gì anh ấy thường kiếm được.
Anh ta đến gặp nhà sư và cảm ơn vì lời khuyên quý giá của ông. Nhà sư nói với
anh ta rằng nếu anh ta có thể đi sâu hơn vào rừng, anh ta sẽ có thể kiếm được
nhiều tiền hơn số tiền anh ta kiếm được bây giờ. Người tiều phu đi sâu vào rừng
và tìm thấy một mỏ bạc. Anh ta mang kho báu đến gặp lại nhà sư và cảm ơn ông
ta. Một lần nữa, nhà sư khuyên anh ta hãy đi sâu hơn nữa để có thể có được kho
báu thực sự và anh ta sẽ không cần phải làm việc nữa. Người tiều phu làm theo lời
khuyên của nhà sư và đi sâu mãi vào tận thâm sơn cùng cốc. Và khi gần như kiệt
sức bên co suối anh ấy đã tìm thấy một mỏ vàng. Anh ấy vô cùng hạnh phúc. Một lần
nữa, anh gặp lại nhà sư và bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với người đã hướng dẫn
anh đến những kho báu tuyệt vời như vậy. Nhà sư chỉ nhìn anh mỉm cười và tiếp tục
nhắm mắt thiền định
Người
tiều phu cũng thắc mắc tại sao nhà sư không tự mình đi vào rừng sâu và lấy những
kho báu mà ông biết dường như đã biết về chúng để có thể có cuộc sống giầu
sang. Vì thế ông ấy đã hỏi nhà sư: “Thưa thầy, tại sao thầy không tự mình đi
vào rừng khi biết rằng có những kho báu như vậy trong rừng sâu?”
Nhà
sư từ từ mở mắt và chậm rãi trả lời
-
Những kho báu mà ông có được sẽ chỉ làm ông hài lòng trong một thời gian nhất định.
Và khi sự hài lòng không còn, sự hối thúc của những kho báu lớn hơn mà ông muốn
có có thể sẽ đưa ông đi sâu mãi vào trong rừng tối tăm và có thể sẽ chẳng có đường
ra. Nếu ông muốn hạnh phúc vĩnh viễn, ông phải ngồi xuống và thực hiện một cuộc
hành trình hướng nội, như tôi đã và đang làm.”
Bài học cuộc sống từ câu chuyện.
Hạnh
phúc lâu dài có thể bắt nguồn không phải bằng cách tham lam chạy theo của cải vật
chất, mà bằng cách ngày càng giảm bớt những ham muốn của chúng ta. Đưng tìm kiếm
hạnh phúc ở nơi đâu, hãy tìm kiếm nó trong chính con người mình. Hình thức hạnh
phúc cao độ này được gọi là giai đoạn ‘Samadhi’ trong Yoga. Swami Shivananda mô
tả ‘Samadhi’ là một giai đoạn không còn ham muốn. Phúc lạc tới khi không có ham
muốn.
Comments
Post a Comment