Một ngày nắng đẹp, hai mảnh giấy đang tắm nắng giữa trưa ấm áp, tận hưởng thú vui của mùa hè. Một mảnh giấy được gọi là Bạch Tuyết. Nàng trắng tinh khôi, và rất tự hào về sự trong trắng nguyên sơ của mình. 'Nhìn tôi này,' nàng nói với người bạn đồng hành- 'Bạn đã bao giờ nhìn thấy một mảnh giấy trắng đẹp như vậy chưa?' Người bạn đồng hành của nàng được gọi là Thuần khiết. Nàng cũng trắng một cách đáng kinh ngạc và tuyệt vời không có một vết bẩn nhỏ nào. Mọi người thường so sánh Thuần khiết với ánh bình minh ở khoảnh khắc đầu tiên mà mặt trờ ló rạng- Nàng Thuần khiết như bình minh. Hai mảnh giấy lấp lánh dưới ánh nắng và lấp lánh lẫn nhau.
Ở
đằng xa, một bóng người xuất hiện trên đường chân trời. Anh ta thu hút sự chú ý
của hai tờ giấy. Khi họ nhìn, anh ta tiến lại gần hơn với họ. Cả hai tơ giấy đều
bối rối và pha lẫn với háo hức và hồi hộp.
‘Anh
ta có thể là ai?' Bạch Tuyết tự hỏi mình và lặp lại câu hỏi với Thuần Khiết.
'Anh
ta đang ôm gì trong tay vậy?' Thuần Khiết như bình minh tự hỏi mình.
Bóng
người đó tiến lại gần hơn, cho đến khi anh ta chỉ cách hai người bạn giấy vài
mét.
Trong
tay anh ta, anh ta cầm một bảng màu và cọ vẽ. Trong mắt anh ta, có một ánh sáng
kỳ lạ, giống như anh nắng sau cơn mưa vậy. Một ánh sáng tình yêu, nhưng dịu
dàng. Và trong đó có vẻ như chàng đang mang theo cả một giấc mơ.
‘Bạn
nghĩ anh ta muốn gì?’ Bạch Tuyết hỏi Thuần Khiết. ‘Bạn nghĩ rằng anh ta sẽ không
vẽ lên chúng ta chứ, đúng không?’
Thuần
Khiết giật mình khi những lời nói hoài nghi và sợ hãi của Bạch Tuyết cắt đứt dòng
suy tư của cô và thấm vào cô. ‘Tôi nghĩ đó chính xác là điều anh ta muốn làm,’
cô thì thầm.
‘Không
đời nào ta cho phép anh ta vẽ lên ta,’ Bạch Tuyết gầm gừ. ‘Không họa sĩ nào có
thể làm hỏng sự trong trắng của ta.’
‘Nhưng
nếu anh ta là một họa sĩ bậc thầy thì sao?’ Thuần Khiết suy nghĩ. ‘Anh ta có thể
tạo ra một kiệt tác trên sự trống rỗng trong trắng tinh khiết của chúng ta. Anh
ta có thể biến chúng ta thành những kiệt tác.’
‘Không
ai dám chắc điều đó, anh ta có thể làm hỏng chúng ta bởi sự bất cẩn của mình, bằng
nhữung suy nghĩ phóng túng của mình và bằng sự bất tài của anh ấy…’ Bạch Tuyết rên
rỉ, ‘Anh ta có thể làm hỏng hoàn toàn chúng ta. Không. Ta sẽ không mạo hiểm như
vậy. Ta sẽ giữ sự trong trắng cho đến ngày ta chết.’
Và
thế là họa sĩ đến gần cả hai tờ giấy và xin phép chúng được vẽ giấc mơ của mình
lên sự trong trắng tinh khiết của chúng.
Bạch
Tuyết nói, ‘Không đời nào!’ Và nàng vẫn trắng tinh, và trống rỗng, cho đến ngày,
nắng, gió, mưa và thời gian cuối cùng biến nàng trở lại thành bột nhão.
Thuần
Khiết nói, ‘Hãy làm theo những gì anh muốn làm với ta. Hãy vẽ những ước mơ của người lên ta. Ta sẽ tin tưởng anh. Ta
sẽ phó thác bản thân mình cho tác phẩm của đôi tay người.’
Và
nghệ sĩ đã biến nàng thành một kiệt tác – một đại diện độc đáo và đẹp đẽ cho giấc
mơ mà anh mang trong tim, để trong suốt những năm tháng sắp tới, rất nhiều, rất
nhiều người sẽ nhìn vào bức tranh của nghệ sĩ, và trong chiều sâu và vẻ đẹp của
nó, họ sẽ khám phá lại những giấc mơ đã mất của chính mình.
Và
vì thế Thuần Khiết sống mãi mặc cho nắng, gió, mưa và thời gian.
Comments
Post a Comment