Cô
ấy đang nấu ăn thì chồng gọi điện thoại: “Anh đang đi chơi với bạn bè, tối về
muôn, không ăn cơm”
Cô
ấy trả lời – OK, chúc vui.
Một
lúc sau, cô con gái nhỏ đi học về rụt rè nói. “Mẹ ơi, con nhận được kết quả thi
thử và kết quả không tốt. Con xin lỗi”
Cô
bé đứng yên chuẩ bị chịu đựng cơn thịnh nộ của mẹ và những lời mắng nhiếc như
thường lệ. Nhưng hông, không có câu phàn nàn nào, không có hình phạt nào, không
có bài giảng đạo đức nào, trước sự ngạc nhiên của cô bé mẹ chỉ bình tĩnh nói “Được
rồi. Nếu chăm chỉ hơn con sẽ có thể học tốt hơn, nếu không nhà trường sẽ buộc
con phải đi học bổ túc lại cả tháng hè. Tùy con thôi.”
Sáng
ngày hô sau, bữa sáng vẫn như thường lệ dù chồng cô đến nữa đêm mới về trong tình
trạng say xỉn. Cậu con trai cắn dở miếng bánh mỳ ấp úng nói: “Mẹ ơi, xe của con
hôm qua bị va chạm, con đã để nó ở gara, tối muộn nên con không dám nói với mẹ
sợ mẹ giận mất ngủ” Cậu trai đã chuẩn bị để nghe những lời chỉ trích, nhưng không
trước sự ngạc nhiên của cậu, mẹ cậu nói: “Được rồi. Hãy sửa nó, mẹ sẽ trả tiền
cho gara. Chịu khó đi xe bus đến khi nào con kiếm đủ tiền trả lại cho mẹ thì hãy
sử dụng nó”
Vốn
là người chu toàn, hay lo lắng, luôn muốn tất cả mọi việc đều phải chỉn chu và
ngăn nắp người mẹ này đã gồng hết sức mình cho gia đình. Và cũng vì thế cô đã
trở nên cáu kỉnh và gắt gỏng. Nhưng đọt nhiên giờ đây người vợ, người mẹ ấy đột
ngột thay đổi. Nhìn thấy những phản ứng như vậy, mọi người đều lo lắng và nghĩ
rằng có điều gì đó không ổn.
Những
ngày sau cũng diễn ra như vậy, cô bé gái út không bị mẹ giục học bài, câu trai
không bị mẹ phàn nàn mỗi khi về khuya và bà phải đợi cơm và ông chồng thì không
phải nghe điện thoại giục về của vợ mỗi khi đi nhậu. Con về muộn thì khỏi phải ăn,
đến giờ chồng chưa về thì bà đóng cửa. Bà không còn cằn nhằn nữa. Tất cả hững điều
đó khiến cho chồng và con trai lớn của cô lo lắng. Một đêm chồng cô hỏi cô.
-
Có chuyện gì xảy ra với em sao? Tại sao em lại hành động bình thản trước mọi việc
như vậy???
Cô
mỉm cười đáp:
-
Phải mất một thời gian dài em mới nhận ra rằng, mỗi người phải chịu trách nhiệm
về cuộc đời của chính mình. Em nhận ra rằng nỗi phiền muộn, lo lắng, căng thẳng,
đau khổ của em về anh… không giải quyết được vấn đề của anh mà còn khiến vấn đề
của chính em trở nên trầm trọng hơn. Em chợt nhận ra anh đã là người trưởng thành
rồi.
Em
nhận ra rằng em chỉ có thể cho anh lời khuyên nếu anh yêu cầu em điều đó, nhưng
kể cả lời khuyên đó nó cũng phụ thuộc vào việc anh có làm theo hay không. Dù anh
đưa ra quyết định nào, hậu quả của nó tốt hay xấu, anh sẽ phải chung sống với
chúng. Em không chịu trách nhiệm về hành động của bất cứ ai.
Với
con trai lớn của chúng ta cũng vậy, em chỉ có thể đưa ra những cảnh báo về những
điều nó có thể chưa biết, những thứ nó không được phép vượt qua, còn nếu nó không
nghe, hậu quả nó phải gánh chịu. Còn con nhỏ của chúng ta, em sẽ đứng đằng sau
nó, gần hơn…
Em
nhận ra rằng em chỉ có thể kiểm soát bản thân mình. Nhiệm vụ của em là quan
tâm, yêu thương và động viên anh và các con, nhưng sau tất cả, tất cả phụ thuộc
vào mỗi người để giải quyết vấn đề của chính mình và tìm kiếm hạnh phúc riêng của
mình.
Vì
vậy, em nên giữ bình tĩnh, em sẽ giữ sự bình thản và để mỗi người trong gia
đình tự giải quyết vấn đề của mình."
Từ
ngày đó, gia đình bắt đầu hoạt động tốt hơn vì mọi người trong nhà đều biết rõ
mình cần làm gì!
Comments
Post a Comment