Mẹ thường xuyên nhắc nhở tôi như một bài học đầu tiên và quan trọng nhất để làm người “Hãy sống trung thực, đừng bao giờ nói dối, nhất là với người mình yêu thương”. Tôi nghe và thấm nhuần nó. Nhưng lớn lên rồi tôi mới nhận ra, mẹ đã nói dối tôi rất nhiều dù tôi biết với mẹ, tôi là người được thương yêu nhiều nhất
1.
Có lẽ mẹ đã nói dối tôi từ khi tôi còn nhỏ, đó là hững năm 80-90 của thế kỷ 20.
Chúng tôi là một gia đình nghèo ở nông thôn nhưng cũng lại là vùng mà đất nông
nghiệp không nhiều. Mẹ tôi làm công nhân cho một nhà máy gạch. Những bữa cơm ngày
đó thường là được độn thêm sắn khô, có thể là sắn trắng (đã bóc vỏ) hoặc thậm
chí là sắn nâu (chưa bóc vỏ). Mỗi khi đến
giờ ăn nếu tôi là người xới cơm, mẹ sẽ lấy lại bát của tôi, nhặt hết sắn cho vào
bát của mẹ và lấy phần cơm của mẹ để bù vào bát của tôi. Mẹ nói “đổi cho mẹ nhé,
và ăn nhiều vào không đói”. Tôi nhìn vào bát cơm của mẹ, nó chỉ có sắn thôi và
thi thoảng mới có vài hạt cơm dính vào. Khi
tôi tò mò ăn vài miếng sắn, tôi thậm chí đã nhổ ra một chút vì nó rất đắng. Tôi
hỏi mẹ, sao mẹ lại cứ dành để ăn bát cơm đầy sắn ấy, mẹ cười mà rằng “Đó là thứ
cơm mẹ thích nhất vì nó chắc răng và ấm bụng”. Đó là lời nói dối đầu tiên của mẹ.
2.
Khi tôi lớn lên, mỗi khi đi làm đồng, mẹ thường về muộn hơn rất nhiều so với hàng
xóm. Thời gian rảnh rỗi hiếm hoi thì mẹ cũng lại ra đồng. và mỗi lần như thế sẽ
lại có cá, có hến, có tôm và đôi khi là cua ốc. Hồi đó cũng không có dầu rán
hay mỡ lợn như bây giờ, tất cả chỉ là nấu bỗng rượu hoặc kho tương. Nhưng hầu
như tôi không thấy mẹ ăn nếu đó là những con cá tương đối lớn. Mẹ sẽ lấy phần
thịt của cá để vào bát của tôi hoặc chọn gắp cho tôi những con tôm to. Thi thoảng
tôi mới thấy mẹ nhặt chút thịt cá còn lại trên cái xương cá nấu hoặc vét lại ít
tương còn lại ở nồi cá kho. Có lần tôi đã từ chối và gắp lại miếng thịt cá vào
bát mẹ, mẹ gắp trả lại tôi và nói: “mẹ bị bệnh đại tràng không ăn được chất
tanh, nó sẽ khiến mẹ đau bụng”. Và cũng vì thế nếu là cá, nó sẽ dành cho tôi. “mẹ
không ăn được cá” đó là lời nói dối thứ hai của mẹ.
3.
Sau đó, khi tôi học cấp 2…… để có tiền đi học, mẹ tôi nhận khâu nón gia công từ
làng Chuông cách nhà tôi mấy cây số. Công việc đó cũng giúp mẹ có được một số
tiền để đáp ứng nhu cầu học tập ở vùng nông thôn của chúng tôi. Những buổi trưa
hè không thể ra đồng vì nắng nóng mẹ sẽ ngồi ở gốc cây để khâu. Tôi chưa từng
thấy mẹ ngủ trưa bao giừo trong suốt cuộc đời mình. Khi mùa đông đến, có những đêm
tôi chợt thức dậy, tôi vẫn nhìn thấy mẹ còn thức, với một chút ánh nến mập mờ và
với sự kiên trì, mẹ sẽ tiếp tục công việc khâu những chiếc nó. Tôi nói: “Mẹ đi
ngủ đi, muộn rồi, sáng mai mẹ còn phải đi làm.” Mẹ mỉm cười và nói “Đi ngủ đi
con. Mẹ bị mất ngủ, có nằm cũng không ngủ được, làm thế này mẹ còn thấy khỏe hơn
là nằm mà không ngủ." Đó là lời nói dối thứ ba của mẹ.
4.
Những năm học phổ thông khốn khó và vất vả cũng trôi đi, rồi kỳ thi đại học cũng
tới. Tôi chưa từng lên hà nội lần nào trong suốt cuộc đời mình. Mẹ nói mẹ sẽ đưa
tôi đi thi. Mẹ con tôi đi từ 4 giờ sáng trên chiếc xe đạp. Trong khi mặt trời bắt
đầu chiếu rọi gay gắt, người mẹ kiên trì của tôi đã đợi tôi dưới cái nóng suốt
mấy tiếng đồng hồ. Khi chuông reo báo hiệu kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, mẹ đã ở đó
bên ngoài cổng trường với một túi nước mía mát và một bình nước vối mang đi từ
nhà. Tôi tu một hơi hết bịch nước mía và mẹ lại rót nước vối cho tôi. Thấy mẹ đổ
mồ hôi, tôi liền đưa cốc của mình cho mẹ và mời mẹ uống. Mẹ nói “Uống đi con. Mẹ
không khát!” Đó là Lời nói dối thứ tư của mẹ.
5.
Sau khi bố tôi qua đời vì bạo bệnh, thực ra bố tôi ốm yếu từ ngày xưa. Và người
mẹ tội nghiệp của tôi phải gánh vai trò làm mẹ đơn thân. Mẹ phải một mình chu cấp
cho nhu cầu của tôi, một sinh viên lơ ngơ với đời sống xa nhà trên thành phố.
Cuộc sống của gia đình chúng tôi phức tạp hơn với những cậu chuyện ở vùng nông
thôn nghèo khó khi nhà không có đàn ông. Tôi ở xa nhà và cuộc sống ngày càng cần
nhiều tiền hơn để trang trải cho cuọc sống đó. Hoàn cảnh gia đình chúng tôi
ngày càng khó khăn, thỉnh thoảng có một người chú tốt bụng sống gần nhà giúp đỡ.
Hàng xóm của chúng tôi thường khuyên mẹ tôi lấy chồng lần nữa. Nhưng mẹ bướng bỉnh
và không nghe theo lời khuyên của họ; mẹ nói mẹ sống không cần tình yêu.
"Đó là Lời nói dối thứ năm của mẹ."
6.
Sau khi tôi học xong và có việc làm thì cũng là lúc mẹ già tôi nghỉ hưu. Tôi muốn
đón mẹ lên thành phố cùng mình. Dù cuộc sống của tôi chưa thực sự ổn định nhưng
tôi có thể lo được cho mẹ mình. Nhưng mẹ không muốn; mẹ vẫn đi chợ mỗi sáng với
mớ rau, chút hoa quả vườn nhà để đáp ứng nhu cầu của mình. Tôicung phải chuyển
việc nhiều lần, chuyển công tác ở nơi khá xa không thể về với mẹ hằng tháng như
trước. Thi thoảng tôi gửi cho mẹ một số tiền để giúp đáp ứng nhu cầu của mẹ
nhưng mẹ chưa bao giờ nhận. Có lúc mẹ còn gửi tiền lại cho tôi. Mẹ nói: “Hãy lo
cho cái thân cô ấy, Mẹ có đủ tiền.” Đó là Lời nói dối thứ sáu của mẹ.
7.
Tôi nhận được học bổng thạc sỹ ở nước ngoài, thậm chí nếu làm tốt nó sẽ là chuyển
tiếp tiến sỹ. Tôi về với mẹ, thấy mẹ đã già rồi. Tôi chần chừ không muốn đi
nhưung cũng không muốn đánh mất cơ hội lớn nhất của đời mình. Khó khăn lắm tôi
mới nói với mẹ, mẹ nhìn tôi và nói: “con không đi là có ý gì, con định ở lại để
tranh chấp miếng đất này với mẹ hay sao. Là con gái không được chia đất đâu đấy.
Mẹ sẽ bán nó để lo cho tuổi già của mình. Và tôi đã đi vì tôi biết mẹ muón gì ở
tôi. Dó là lời nói dối thứ bảy của mẹ.
8.
Tôi tốt nghiệp thạc sỹ, rồi tốt nghiệp tiến sỹ, rồi ở lại làm luôn cho công ty đã
tài trợ cho việc học đó của tôi tại trụ sở chính ở Mỹ. Tôi đủ điều kiện định cư
và đủ điều kiện để đón mẹ sang sống cùng với tôi, một cuộc sống mới. Nhưng người mẹ đáng yêu của tôi không muốn làm
phiền con gái mình. Mẹ nói với tôi: “Mẹ ở đây riêng một góc trời, mẹ đang là nữ
hoàng. Mẹ tội gì phải nhớ con. Mẹ sẽ không bao giờ sang đó để làm Ô sin cho
con. Hãy tự lo cho mình đi”. Tôi cũng cố
gắng thu sếp để hết hạn làm việc theo điều kiện tài trợ học sẽ về với mẹ. Bởi tôi
biết đó là lời nói dối thứ tám của mẹ.
8.
Mẹ về già bị ung thư dạ dày phải nhập viện. Tôi, người sống cách xa hàng dặm,
bên kia đại dương, về nhà thăm người mẹ thân yêu nhất của mình. Mẹ nằm yếu ớt
trên giường sau cuộc phẫu thuật. Mẹ trông già nua đang nhìn tôi đăm chiêu. Cô ấy
cố gắng nở nụ cười trên khuôn mặt…nhưng đó là một nỗ lực đáng chú ý. Rõ ràng
căn bệnh đã làm cơ thể mẹ suy yếu. Mẹ trông thật mong manh và yếu đuối. Tôi
nhìn mẹ mà nước mắt tuôn rơi. Lòng tôi đau lắm… đau lắm khi nhìn thấy mẹ tôi
trong tình trạng đó. Nhưng người mẹ với chút sức lực còn lại đã nói: “Con đừng
khóc, con yêu. Mẹ không đau đâu. Lấy chồng đi rồi mẹ sẽ sang chăm cháu ngoại một
tháng”. Đó là lời nói dối thứ chín của mẹ”.
Tôi
mong đợi mẹ kính yêu của tôi có thể có nhiều lời nói dối nữa… Nhưng không, sau
lời nói dối thứ chín mẹ không nói thêm lần nào nữa. Mẹ kính yêu nhất của tôi đã
vĩnh viễn ra đi!
Comments
Post a Comment