Một người đàn ông lớn tuổi vội vã đến cuộc hẹn với bác sĩ lúc 8 giờ sáng. Ông có vẻ rất ốt ruột và mong muốn bác sỹ có thể khám nhanh cho mình để có thể đến bệnh viện khác đúng giờ. Bác sĩ hỏi ôn đến viện nào và còn muốn khám gì ở bệnh viện đó. Ông lão nói, ông không đến bệnh viện đó để khám bệnh mà là đến để thăm bệnh nhân theo đúng lịch và ông không muốn bỏ lỡ một chút thời gian nào. Bác sỹ nhìn ông và nói “chắc đó phải là người rất quan trọng với ông, và có phải đây là lần tham cuối cùng”. Ông lão tự hào nói, đó là vợ ông, người quan trọng nhất đời ông, nhưng đây không phải là lần thăm cuối cùng mà là buổi thăm thường nhật, nó đã đều đặn diễn ra nhiều năm: “cứ 9 giờ sáng tôi sẽ đến bệnh viện và ăn sáng cùng với vợ tôi, chưa bao giờ sai hẹn trong 5 năm qua”.
Bác
sĩ rất ngạc nhiên và hỏi tình trạng của cô ấy là gì, ông ấy trả lời rằng 5 năm
qua vợ ông ấy mắc bệnh Alzheimer và không còn nhớ gì nữa cả. Bà cũng không còn biết
ông ấy là ai.
-
Tôi có thắc mắc, tại sao ông vẫn tiếp tục đến thăm bà và không để bất kỳ việc gì
làm ông lỡ hẹn dù bà không còn biết ông là ai? Nếu không nhận ra ông nữa thfi ông
hay con ông hay bất kỳ một người nào khác đến với bà thì cũng có gì khác nhau đâu?
Ông
già nhìn bác sỹ rồi cười hiền lành
-
Không quan trọng việc bà ấy không còn nhận ra tôi nữa, mà quan trọng là tôi vẫn
nhận ra bà ấy. Tôi vẫn biết bà ấy là ai. Đối với bà ấy, từ khi còn chưa là vợ
chồng tôi đã làm những việc dành cho bà ấy mà không cân nhắc liệu bà ấy có biết
hay không, tôi làm tất cả là cho người tôi yêu, tức là cho chính tôi vậy. Và vì
thế, tôi vẫn sẽ làm khi nào tôi còn biết tôi la ai và bà ấy là ai…
Tình yêu đích thực luôn là tình yêu vô điều kiện!
Tôi
hy vọng câu chuyện nhỏ này sẽ khiến bạn có một ngày vui vẻ và mang lại nụ cười
trong lòng!!
Comments
Post a Comment